Câu chuyện về Nabi Musa (alayhis salam) là một trong những câu chuyện được kể lại nhiều nhất và chi tiết nhất trong Kinh Quran. Đó là câu chuyện về đức tin, sự kiên trì, sự giải phóng khỏi ách nô lệ và cuộc đối đầu giữa một vị Nabi của Allah với một trong những bạo chúa kiêu ngạo nhất lịch sử.
Giấc Mơ Của Fir'awn (Pharaoh hay Pharaon) và Sắc Lệnh Tàn Bạo
Pharaoh của Ai Cập run rẩy vì sợ hãi. Hắn đã thấy một giấc mơ về một ngọn lửa phát ra từ Jerusalem, thiêu rụi nhà cửa của người Ai Cập nhưng lại không hề chạm đến nhà của người Bani Israel (con cháu của Israel, tức Nabi Ya'qub). Các thầy tế và pháp sư của hắn đã giải nghĩa rằng một bé trai sẽ được sinh ra trong tộc Bani Israel, và cậu bé đó sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của vương quốc Pharaoh.
Vì thế, một sắc lệnh tàn bạo được ban ra: mọi bé trai sơ sinh của người Israel đều phải bị giết.
Quả thật, Pha-ra-ông tự suy tôn mình (là chúa) tối cao trong xứ, (ép dân Israel làm nô lệ), chia họ thành nhiều nhóm nhỏ để làm họ suy yếu, giết chết các con trai và tha sống các con gái của họ. Quả thật, hắn là một tên tàn bạo quá mức.
Pharaoh chẳng hề do dự về mặt đạo đức khi ban lệnh, bởi ông từ lâu đã áp bức dân Israel, con cháu của Nabi Yaqub (alayhis salam).
Tuy nhiên, các cận thần của Pharaoh đã cảnh báo:
“Nếu tất cả bé trai của Israel đều bị giết, trong khi người lớn tuổi dần qua đời, thì cả dân tộc này sẽ biến mất. Lúc đó, bệ hạ sẽ không còn lực lượng nô dịch để phục vụ, làm việc.”
Lời cảnh báo này khiến Pharaoh lo ngại về việc mất đi nguồn lao động. Vì thế, theo nhiều truyền thuyết và Tafsīr, Pharaoh đã thay đổi chính sách:
- Một năm giết tất cả bé trai sơ sinh.
- Một năm tha cho chúng được sống.
Chính vì vậy, trong năm “được tha”, Nabi Harun (alayhis salam) đã được sinh ra và sống sót. Còn Nabi Musa (alayhis salam) lại ra đời vào năm “giết hại”.
Sự Ra Đời Kỳ Diệu Của Nabi Musa
Vào một năm mà các bé trai bị tàn sát, một người phụ nữ Israel đã hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh, và bà vô cùng lo sợ. Đó chính là mẹ của Nabi Musa (alayhis salam). Allah đã mặc khải cho bà.
TA đã mặc khải cho mẹ của Musa: “Ngươi hãy cho Nó (Musa) bú sữa nhưng khi ngươi lo sợ cho Nó (bị sát hại) thì ngươi hãy ném Nó xuống dòng sông (Nile), ngươi chớ sợ hãi và cũng chớ buồn lo cho Nó, chắc chắc TA sẽ mang Nó trả lại cho ngươi và cử Nó làm một vị Thiên Sứ (của TA).”
Với một trái tim nặng trĩu nhưng đặt trọn niềm tin vào lời hứa của Allah, bà mẹ đã làm một chiếc giỏ, cho Musa bú lần cuối và thả chiếc giỏ xuống dòng sông Nile.
Trái tim của mẹ Musa trở nên trống trải (vì thương nhớ con), nữ ta gần như muốn tiết lộ câu chuyện về đứa con trai của mình nếu như TA không củng cố trái tim của nữ để cho nữ vẫn còn là một người có đức tin.(Mẹ của Musa) đã bảo người chị của Musa: “Con hãy theo dõi em của con!” Thế là, người chị đứng nhìn đứa em từ đằng xa trong lúc quân lính không để ý (Quran 28:11).
Điều này tương tự như lời dạy của Nabi Muhammad (sallallahu ‘alayhi wa sallam) khi được hỏi nên buộc lạc đà và phó thác vào Allah hay để nó tự do và phó thác vào Allah, Người đã đáp: "Hãy buộc nó lại rồi hãy phó thác vào Allah."[1]
Cuộc Tái Ngộ Dưới Mái Nhà Kẻ Thù
Chiếc giỏ trôi theo dòng nước và thật trớ trêu, nó đã dừng lại ngay tại bờ sông bên ngoài cung điện của Pharaoh. Các người hầu đã phát hiện ra và mang đứa bé đến cho Pharaoh và hoàng hậu. Hoàng hậu Asiyah, một người phụ nữ nhân hậu và có đức tin thầm kín với Allah, đã ngay lập tức yêu thương đứa bé.
Vợ của Pha-ra-ông nói với (Pha-ra-ông): “Đứa bé này sẽ là một nguồn vui cho cặp mắt của thiếp và bệ hạ. Xin bệ hạ đừng giết Nó, biết đâu sau này Nó sẽ giúp ích cho chúng ta hoặc chúng ta sẽ nhận Nó làm con của chúng ta.” Nhưng bọn họ không nhận thấy (hậu quả của sự việc mình đang làm).
Pharaoh đã đồng ý, không hề biết rằng mình đang nuôi dưỡng chính kẻ thù định mệnh của mình. Trong khi đó, đứa bé Musa không chịu bú sữa của bất kỳ vú nuôi nào trong cung. Chị gái của Musa, người đã theo dõi từ xa, đã mạnh dạn tiến đến và đề nghị: “Quí ngài có muốn tiện nữ chỉ cho quí ngài một gia đình có thể chăm sóc đứa bé giùm cho quí ngài một cách chu đáo và họ luôn mong sự bình an cho Nó?” (Quran 28:12). Họ đã đồng ý, và cô bé đã chạy về gọi mẹ mình. Khi người mẹ thật sự của Musa bế Người lên, đứa bé đã ngay lập tức bú sữa.
Pharaoh kinh ngạc hỏi người phụ nữ lạ mặt:
“Ngươi là ai? Tại sao đứa trẻ này từ chối tất cả vú nuôi khác, nhưng lại chịu bú nơi ngươi?”
Với sức mạnh và sự sắp đặt từ Allah, nàng đáp:
“Ta chỉ là một người phụ nữ có dòng sữa ngọt lành và hương thơm dễ chịu. Không một đứa trẻ nào từ chối ta.”
Pharaoh hài lòng với câu trả lời, và lập tức chỉ định nàng trở thành vú nuôi chính thức cho đứa bé Musa (alayhis salam).
Như vậy, lời hứa của Allah đã được thực hiện một cách kỳ diệu.
Với cách đó, TA đã mang (Musa) trả lại cho mẹ của Y để cho nữ ta vui trở lại và không còn buồn lo nữa cũng như để cho nữ ta biết rằng Lời Hứa của Allah là sự thật. Tuy nhiên, đa số bọn họ không biết.
Sự Trưởng Thành và Tai Nạn Chết Người
Nabi Musa (alayhis salam) lớn lên trong cung điện như một hoàng tử, nhưng Allah đã ban cho Người sức mạnh và trí tuệ. Người luôn đau đáu về sự áp bức mà dân tộc mình phải chịu đựng. Một ngày nọ, khi đi vào thành phố, Người thấy một người Ai Cập đang đánh một người Israel. Người Israel kêu cứu, và Nabi Musa, với sức mạnh phi thường của mình, đã can thiệp và đấm người Ai Cập một cú, vô tình khiến hắn ta thiệt mạng.
(Có một lần) vào buổi ban trưa, (Musa) đi vào thành phố lúc thị dân không để ý, Y thấy hai người đàn ông ẩu đả nhau nơi đó; một người thuộc phe của Y (dân Israel) và người kia thuộc phe của kẻ thù của Y. Người thuộc phe của Y gọi Y tiếp tay đánh lại kẻ địch. Thế là Musa buông tay đánh kẻ thù và đã lỡ giết chết hắn.
Ngay lập tức, Nabi Musa nhận ra sai lầm của mình và ăn năn, (Musa) cầu nguyện: “Lạy Thượng Đế của bề tôi, bề tôi đã bất công với chính mình, xin Ngài tha thứ tội lỗi cho bề tôi.” Vậy là Y được Ngài tha thứ, bởi quả thật Ngài là Đấng Hằng Tha Thứ, Nhân Từ. (Quan 28:16)
Ngày hôm sau, khi Musa (alayhis salam) đi ngang qua thành phố, ông lại thấy chính người Israel hôm trước đang tham gia vào một cuộc ẩu đả khác.
Musa (alayhis salam) bước đến và trách mắng:
Musa đã bảo kẻ đó: “Mày đúng thật là một tên chuyên dắt người ta lầm lạc mà!” (Quan 28:16).
Ông nói vậy bởi đây đã là lần thứ hai chứng kiến cùng một người gây gổ, lần này là với một kẻ khác.
Khi thấy Musa (alayhis salam) tiến lại gần.
Khi (Musa) vừa định túm lấy kẻ thù của cả hai thì tên Israel (tưởng Musa cung tay đánh mình nên) vội lên tiếng: “Hỡi Musa, mày định giết tao như mày đã giết một người ngày hôm qua đúng không? Mày thật ra chỉ muốn trở thành một tên tàn bạo trong xứ chớ mày không muốn trở thành một người làm điều thiện.” (Quan 28:19)
Ngày hôm sau, tin tức về việc Musa là kẻ giết người đã bị lộ. Một người đàn ông đã chạy đến báo tin cho Người: “Hỡi Musa, các vị tù trưởng đang họp bàn về chuyện của anh để giết anh. Tôi khuyên anh hãy mau chạy trốn.” (Quan 28:20)
Mười Năm ở Madyan
Sau nhiều ngày đi bộ mệt mỏi, Nabi Musa đến một cái giếng ở Madyan. Ở đó, Người đã giúp hai người phụ nữ lấy nước cho đàn cừu của họ vì họ không thể chen lấn với những người đàn ông chăn cừu khác.
Tương truyền rằng cái giếng đó được đậy bằng một tảng đá nặng đến mức phải cần mười người đàn ông mới di chuyển được. Nhưng Nabi Musa (alayhis salam) đã nhấc nó lên một mình.
Sau khi giúp hai người phụ nữ cho đàn cừu của họ uống nước, Musa (alayhis salam) đặt tảng đá trở lại vị trí cũ rồi lui vào dưới bóng cây để nghỉ ngơi. Lúc ấy, ông tay trắng: không tiền bạc, không nơi nương tựa, cũng không có công việc nào để nuôi sống bản thân, chỉ còn lại thân mình mệt mỏi và bộ quần áo đơn sơ trên người.
Sau đó, Musa (alayhis salam) cầu nguyện với Allah:
“Lạy Thượng Đế của bề tôi, quả thật bề tôi đang cần điều tốt đẹp Ngài ban cho.”
Hai người phụ nữ trở về nhà sớm hơn nhiều so với dự kiến của cha họ. Lo lắng, ông hỏi các con gái xem mọi việc có ổn không.
Họ kể lại cho cha nghe chuyện đã xảy ra, và ông bảo một người trong số họ quay lại và mời người đàn ông đó đến gặp mình.
Khi quay lại , người phụ nữ thấy Musa (alayhis salam) vẫn đang nằm nghỉ dưới gốc cây.
Người phụ nữ nói:
“Cha tôi mời anh đến gặp ông ấy để ông ấy đền đáp về việc anh đã giúp chúng tôi múc nước.” (Quan 28:25)
Musa (alayhis salam) hoan nghênh lời mời và cùng người phụ nữ về nhà.
Ông được chủ nhà, một người tốt bụng và sùng đạo, nồng nhiệt chào đón. Musa (alayhis salam) kể cho ông lão nghe những sự việc đã xảy ra ở quê hương khiến ông phải vội vã chạy trốn.
Người đàn ông đáp: “Cậu chớ lo sợ, cậu thực sự đã thoát khỏi đám người làm điều sai quấy bất công kia rồi.” (Quan 28:25)
Gia đình của ông cũng đang cần một người chăn dắt đàn gia súc. Họ cần một người vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy — và Musa (alayhis salam) chính là người như vậy.
Một trong hai cô gái nói (với cha của mình): “Thưa cha, cha hãy thuê anh ấy giúp việc. Người thực sự tốt nhất để cha thuê giúp việc nên là một người khỏe mạnh và trung thực.”
Người cha đã hỏi con gái về ấn tượng của cô đối với Musa (alayhis salam), đặc biệt là điều gì đã khiến cô tin tưởng Người.
Cô gái giải thích: “Khi con mời ông ấy về nhà, ông ấy đã lịch sự đề nghị đi phía trước để giữ gìn sự đoan trang cho con.”
Thấu hiểu và cảm kích sự tôn trọng của Musa (alayhis salam), người cha không chỉ nhìn thấy ở Người sự trung thực mà còn cả một tinh thần làm việc mạnh mẽ. Đối với ông, đây là những phẩm chất quan trọng nhất để đánh giá một người đàn ông.
Ông đã đề nghị gả một trong hai cô con gái cho Người với điều kiện Người phải làm việc cho ông trong tám năm, hoặc mười năm nếu Người muốn.
(Cha của hai cô gái) nói với (Musa): “Bác có ý gả một trong hai đứa con gái của bác cho cháu với điều kiện cháu phải làm thuê cho bác trong thời hạn tám năm; nhưng nếu cháu muốn làm thêm cho đủ mười năm thì đó là tùy cháu; bác không muốn gây khó khăn cho cháu; insha-Allah, rồi cháu sẽ thấy bác là một người lương thiện.”
Nabi Musa đã đồng ý và ở lại Madyan trong mười năm.
“Bác cháu ta cứ thỏa thuận với nhau như thế, dù cháu có thể hoàn tất bất cứ thời hạn nào trong hai thời hạn vừa nói thì bác vẫn không được hờn ghét cháu, Allah làm chứng cho điều chúng ta vừa nói.”
Thế là Musa cưới một trong những người con gái của vị trưởng lão, và tìm thấy một khởi đầu mới tại xứ Madyan, xa rời quá khứ của mình. Diễn biến của các sự kiện là một minh chứng cho việc khi một người đặt trọn niềm tin vào Allah (Subhanahu wa Ta'ala), Ngài sẽ ban thưởng cho họ từ những nơi không ngờ tới.
Sứ Mệnh Trở Về Ai Cập
Khoảng mười năm sống xa gia đình đã trở thành giai đoạn vô cùng quan trọng, nơi Musa (alayhis salam) được rèn luyện và chuẩn bị cho sứ mệnh của mình sau này.
Trong quãng thời gian ấy, ông chiêm ngưỡng những sáng tạo kỳ diệu của Allah (subhanahu wa ta'ala). Ông suy ngẫm về bầu trời và các vì sao, về sự luân phiên của mặt trời mọc và lặn, và về hạt giống bé nhỏ nảy mầm thành cây xanh tươi tốt.
Ngồi trong sự tĩnh lặng, Musa (alayhis salam) suy tưởng về sự vĩ đại của Allah (subhanahu wa ta'ala) và về sự tồn tại của Ngài. Chính trong những năm tháng ẩn dật này, Allah đã chuẩn bị cho ông những công cụ tinh thần cần thiết để gánh vác trách nhiệm thiêng liêng của một sứ giả.
Sau mười năm ở Madyan, nỗi nhớ quê hương bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Musa (alayhis salam). Mặc dù ý thức rõ hiểm nguy khi trở về Ai Cập, ông vẫn cảm thấy một sức hút mãnh liệt thôi thúc mình quay lại. Nguyên nhân thực sự vẫn là một điều bí ẩn — đó có thể là khát khao đoàn tụ cùng gia đình ruột thịt, hay là nỗi nhớ mong Asiyah, người mẹ nuôi đã hết mực yêu thương ông.
Dù động cơ thực sự là gì, Musa (alayhis salam) cuối cùng cũng đưa ra một quyết định dứt khoát. Ông nói với vợ: “Ngày mai, chúng ta sẽ lên đường trở về Ai Cập.”
Nàng không khỏi lo lắng cho sự an nguy của gia đình, bởi nàng biết Pharaoh là một kẻ bạo ngược và chồng mình đã từng rời khỏi Ai Cập trong hoàn cảnh đầy hiểm nguy.
Tuy vậy, với đức tin và sự vâng phục, nàng thuận theo chồng và bắt tay chuẩn bị cho cuộc hành trình phía trước.
Cuộc Trò Chuyện Thiêng Liêng với Allah
Nabi Musa cùng gia đình trở về Ai Cập. Trên đường đi, trong đêm tối lạnh lẽo, Người nhìn thấy một ngọn lửa từ phía ngọn núi Tur. Người nói với gia đình hãy đợi, còn Người đi đến đó để xin lửa sưởi ấm hoặc hỏi đường. Rồi khi đến chỗ của ngọn lửa, có tiếng gọi từ phía bên phải của thung lũng tại một vùng đất được ban phúc từ một loại cây (Ô-liu):
“Hỡi Musa, TA đây là Allah, là Thượng Đế đích thực của vũ trụ và vạn vật.”
Sững sờ, Nabi Musa (alayhis salam) nhìn xung quanh nhưng không thấy một ai.
Giọng nói lại vang lên: "Và trong tay phải của ngươi có gì, hỡi Musa?"
Run rẩy, Nabi Musa (alayhis salam) đáp: "Đây là cây gậy của bề tôi, bề tôi dựa vào nó, và dùng nó để đập cành lá cho đàn cừu của mình, và bề tôi còn dùng nó vào những việc khác."
Giọng nói chỉ dẫn: "Bây giờ hãy ném cây gậy của ngươi xuống."
Nabi Musa (alayhis salam) làm theo lệnh, và cây gậy ngay lập tức biến thành một con rắn. Sợ hãi, Người quay đi và bỏ chạy, tìm chỗ ẩn nấp để bảo vệ mình khỏi con rắn.
(Allah phán bảo): “Này Musa, ngươi hãy bước đến gần và chớ sợ, chắc chắn Ngươi an toàn.”
Allah (Subhanahu wa Ta'ala) sau đó đã chỉ dẫn Người hãy tóm lấy con rắn, và nó sẽ trở lại hình dạng ban đầu.
Nabi Musa (alayhis salam) làm theo lệnh và tóm lấy con rắn, nó đã kỳ diệu trở lại thành cây gậy như cũ. Cuối cùng, Người đã được trấn an rằng đó thực sự là Allah. Nỗi sợ hãi của Người được thay thế bằng cảm giác bình yên và tĩnh lặng – sau tất cả, Người đang ở trước sự hiện diện của Allah (Subhanahu wa Ta'ala), Thượng Đế của vũ trụ.
Allah (Subhanahu wa Ta'ala) sau đó ra lệnh cho vị Nabi của Ngài hãy đút tay vào trong cổ áo của mình.
Nabi Musa (alayhis salam) làm theo chỉ dẫn và khi rút tay ra, Người thấy nó tỏa sáng rực rỡ một màu trắng!
“Ngươi hãy áp bàn tay của Ngươi vào lồng ngực của mình, nó sẽ trở thành trắng toát khi Ngươi rút tay ra nhưng chắc chắn không hề đau đớn gì và Ngươi hãy áp cánh tay của Ngươi vào cạnh sườn của mình để khỏi sợ. Đấy là hai dấu hiệu từ Thượng Đế của Ngươi mang đến trình bày cho Pha-ra-ông và các quan thần của hắn. Bọn họ quả thật là một đám người đại nghịch (với Allah).”
Nabi Musa (alayhis salam) thưa:
“Lạy Thượng Đế của bề tôi, quả thật, bề tôi đã giết một người của họ. Vì thế, bề tôi sợ họ sẽ giết bề tôi.”
Nabi Musa (alayhis salam) tin tưởng Allah (Subhanahu wa Ta'ala); Người không từ chối mệnh lệnh. Tuy nhiên, Người cảm thấy không tự tin vào khả năng của mình vì vẫn còn tật nói lắp. Người cảm thấy anh trai mình sẽ phù hợp hơn để truyền đạt thông điệp: “Người anh em của bề tôi, Harun, hoạt bát hơn bề tôi, cho nên, bề tôi xin Ngài cử y làm một người phụ tá cùng đi với bề tôi để xác nhận sứ mạng của bề tôi. Bề tôi thực sự sợ rằng họ sẽ cho bề tôi nói dối.” (Quran 28:34)
(Allah) bảo (Musa): “TA sẽ cho người anh em của Ngươi làm trợ thủ cho Ngươi và TA sẽ ban cho cả hai anh em Ngươi quyền uy khiến bọn họ không làm hại được hai Ngươi. Với những Phép Lạ của TA, hai Ngươi và những người theo hai Ngươi chắc chắn sẽ giành chiến thắng.”
Nabi Musa (alayhis salam) hiểu rằng khi Allah (Subhanahu wa Ta'ala) chọn một sứ giả, đó là vì Ngài biết rõ nhất và đã ban cho họ tất cả những gì cần thiết để hoàn thành thông điệp của Ngài. Sự thấu hiểu này tương đồng với thông điệp rộng lớn hơn trong Surah Baqarah, câu 286: Allah không bắt một linh hồn nào gánh vác trách nhiệm quá khả năng của nó.
Cuộc Đối Đầu Với Pharaoh và Các Pháp Sư
Nabi Musa và Harun (alayhim as-salam) đã đến gặp Pharaoh và truyền đạt thông điệp của Allah. Pharaoh đã chế giễu và nhắc lại tội giết người của Musa. Sau một hồi đối đáp, Pharaoh yêu cầu bằng chứng. Nabi Musa đã ném cây gậy của mình xuống, và nó biến thành một con rắn thực sự. Bàn tay của Người cũng tỏa ra ánh sáng. Pharaoh và các quan đại thần của hắn đã cáo buộc Musa là một pháp sư tài ba và đề nghị tổ chức một cuộc thi tài giữa Musa và các pháp sư giỏi nhất của Ai Cập.
Vào ngày lễ hội, trước sự chứng kiến của toàn dân, các pháp sư đã ném gậy và dây thừng của họ xuống, và bằng ảo thuật, chúng trông như những con rắn đang bò. Nabi Musa có chút lo sợ, nhưng Allah đã trấn an Người. Người ném cây gậy của mình xuống, và nó biến thành một con rắn khổng lồ, nuốt chửng tất cả những gì các pháp sư đã tạo ra. Nhận ra đây không phải là ma thuật mà là một phép lạ từ Allah, tất cả các pháp sư đã lập tức quỳ lạy và tuyên bố: Họ nói: “Chúng tôi đã có đức tin nơi Thượng Đế của vũ trụ và vạn vật.” Thượng Đế của Musa và Harun.” (Quran 26:47-48). Pharaoh tức giận, đe dọa sẽ chặt tay chân và đóng đinh họ, nhưng họ vẫn kiên định với đức tin của mình.
Các Bệnh Dịch và Cuộc Vượt Biển Đỏ
Thất bại trong cuộc thi, Pharaoh càng trở nên tàn bạo hơn với người Bani Israel. Nabi Musa đã cầu nguyện, và Allah đã giáng xuống người Ai Cập một loạt các bệnh dịch: hạn hán, lũ lụt, châu chấu, chấy rận, ếch nhái, và nước sông Nile biến thành máu. Mỗi khi một tai họa ập đến, họ lại cầu xin Musa hãy cầu nguyện cho họ, hứa rằng sẽ để người Israel ra đi. Nhưng mỗi khi tai họa qua đi, họ lại thất hứa.
Cuối cùng, Allah đã ra lệnh cho Nabi Musa hãy dẫn dắt người Bani Israel rời khỏi Ai Cập trong đêm. Khi Pharaoh phát hiện ra, hắn đã tập hợp một đội quân khổng lồ và đuổi theo. Người Israel bị dồn đến bờ Biển Đỏ, phía sau là đội quân của Pharaoh. Họ hoảng sợ kêu lên: "Chúng ta chắc chắn sẽ bị bắt!". Nhưng Nabi Musa quả quyết: “Không đâu, Thượng Đế của Ta luôn sát cánh bên Ta, Ngài sẽ hướng dẫn Ta thôi.” (Quran 26:62).
Ngay lúc đó, TA mặc khải cho Musa, phán: “Ngươi hãy đánh cây gậy của Ngươi xuống mặt biển.” (Y làm theo), tức khắc biển tách ra làm đôi thành những tảng nước hai bên như hai ngọn núi khổng lồ.
Nabi Musa và người dân của mình đã đi qua con đường khô ráo giữa biển. Pharaoh và đội quân của hắn kiêu ngạo đuổi theo. Khi tất cả quân lính của Pharaoh đã vào giữa biển, Allah đã ra lệnh cho biển khép lại. Trong giây phút cận kề cái chết, Pharaoh đã tuyệt vọng kêu lên: “Bề tôi đã tin rằng quả thật không có Thượng Đế nào ngoài Đấng mà dân Israel đã tin, và bề tôi xin là một người Muslim (thần phục Ngài).” Nhưng Allah đã đáp lại: “Bây giờ (nhà ngươi mới tin ư?) Chẳng phải trước đó ngươi vẫn còn đại nghịch và là một kẻ dấy loạn kia mà?” Vì vậy, ngày nay TA (Allah) giữ thân xác của ngươi (Pha-ra-ông) lại để làm một dấu hiệu cho những ai sống sau ngươi. Tuy nhiên, hầu hết nhân loại đối với các dấu hiệu của TA vẫn lơ là và không chú ý đến. (Quran 10:90-92).
Lời phán của Allah về việc "giữ thân xác của ngươia (Pha-ra-ông)" được cho là một trong những phép lạ của Kinh Quran. Ngày nay, xác ướp được cho là của Pharaoh Ramesses II (người trị vì vào thời Nabi Musa) vẫn còn được trưng bày, như một bằng chứng hữu hình cho những ai còn nghi ngờ.
Thử Thách Trên Sa Mạc và Con Bê Vàng
Sau khi được cứu rỗi, người Bani Israel lại tiếp tục thể hiện sự yếu đuối trong đức tin. Họ đòi có một bức tượng để thờ, họ phàn nàn về thức ăn và đòi hỏi những thứ như hành, tỏi, dưa leo. Khi được lệnh tiến vào Đất Hứa để chiến đấu, họ đã hèn nhát từ chối và nói với Musa: “Này Musa, quả thật chúng tôi sẽ không bao giờ đi vào khi mà họ (đám người phi thường) vẫn còn ở trong đó. Thế nên, ngươi và Thượng Đế của ngươi hãy đi (vào trong đó) mà chiến đấu còn chúng tôi sẽ ngồi (đợi) ở đây.” (Quran 5:24). Vì sự bất tuân này, Allah đã khiến họ phải lang thang trên sa mạc trong 40 năm.
Trong thời gian này, Nabi Musa đã lên núi Sinai trong 40 ngày để nhận các Bảng Luật từ Allah. Trong lúc Người đi vắng, một người đàn ông tên Samiri đã tập hợp vàng của người dân và đúc thành một con bê vàng có thể phát ra âm thanh. Hắn đã lừa dối họ rằng đây là vị thần của họ. Dù Nabi Harun đã hết lời can ngăn, nhiều người vẫn quay sang thờ phụng con bê. Khi Nabi Musa trở về, Người đã vô cùng tức giận, quở trách anh trai và trừng phạt Samiri. Con bê vàng đã bị đốt cháy và tro của nó được rải xuống biển.
Nabi Musa và Al-Khidr
Một lần, khi được hỏi ai là người hiểu biết nhất, Nabi Musa đã trả lời: "Là tôi." Allah đã khiển trách Người và cho Người biết rằng có một người tôi tớ của Ngài, tên là Al-Khidr, người sở hữu một loại kiến thức mà Musa không có. Nabi Musa đã thực hiện một cuộc hành trình dài để tìm gặp Al-Khidr và học hỏi. Trong chuyến đi, Al-Khidr đã làm ba việc kỳ lạ: đục thủng một chiếc thuyền, giết một cậu bé, và xây lại một bức tường sắp đổ mà không lấy công. Mỗi lần, Nabi Musa đều thiếu kiên nhẫn và chất vấn. Cuối cùng, Al-Khidr đã giải thích sự khôn ngoan đằng sau mỗi hành động: chiếc thuyền bị đục thủng để tránh bị một vị vua bạo ngược chiếm đoạt; cậu bé bị giết vì Allah biết cậu ta sẽ lớn lên trở thành một kẻ vô đức tin và làm khổ cha mẹ mình, nên Ngài đã thay thế bằng một đứa con ngoan đạo hơn; và bức tường được xây lại để bảo vệ kho báu của hai đứa trẻ mồ côi cho đến khi chúng trưởng thành. Câu chuyện này dạy một bài học sâu sắc rằng kiến thức của con người là hữu hạn và chúng ta phải tin tưởng vào sự khôn ngoan vô biên trong kế hoạch của Allah.
Sự Ra Đi Của Nabi Musa
Trong một Hadith, Nabi Muhammad (sallallahu ‘alayhi wa sallam) kể rằng khi Thiên thần của Sự chết đến với Nabi Musa, Người đã đấm vào mắt của Thiên thần. Thiên thần đã quay về với Allah và thưa lại. Allah đã phục hồi lại mắt cho Thiên thần và phán: "Hãy quay lại và nói với Musa hãy đặt tay lên lưng một con bò đực; Người sẽ được sống thêm số năm bằng với số sợi lông mà bàn tay Người che phủ." Khi được nghe điều này, Musa hỏi: "Lạy Thượng Đế, rồi sau đó sẽ là gì?". Allah đáp: "Là cái chết." Nabi Musa liền nói: "Vậy thì hãy để nó đến ngay bây giờ." [5]
Nguồn Hadith Tham Khảo
[1] Tường thuật về việc "buộc lạc đà và phó thác cho Allah". Xem trong Jami` at-Tirmidhi, Hadith 2517.
[2] Tường thuật về Asiyah là một trong những phụ nữ hoàn hảo nhất. Xem trong Sahih al-Bukhari, Hadith 3769.
[3] Câu chuyện chi tiết về Nabi Musa và Al-Khidr. Xem trong Sahih al-Bukhari, Hadith 3401.
[4] Tường thuật về việc Nabi Musa bị dân tộc của mình làm tổn thương nhưng vẫn kiên nhẫn. Xem trong Sahih al-Bukhari, Hadith 3405.
[5] Tường thuật về sự ra đi của Nabi Musa. Xem trong Sahih al-Bukhari, Hadith 1339.
[6] Tường thuật về việc Nabi Muhammad (sallallahu ‘alayhi wa sallam) thấy Nabi Musa trong cuộc hành trình Isra wal Mi'raj. Xem trong Sunan an-Nasa'i, Hadith 1634.
Chia Sẻ và Suy Ngẫm
Alhamdulillah, câu chuyện về Nabi Musa (alayhis salam) là một đại dương của những bài học. Bạn tâm đắc nhất với khía cạnh nào trong cuộc đời đầy thử thách của Người? Hãy chia sẻ bài viết này đến cho gia đình và bạn bè cùng suy ngẫm nhé. Jazakallahu Khairan!