Hỡi những người có đức tin, việc nhịn chay đã được sắc lệnh cho các ngươi giống như nó đã được sắc lệnh cho các thế hệ trước các ngươi, mong rằng các ngươi trở thành những người có Taqwa.

» Video: 7 Bài học từ nhịn chay Ramadan

Chương 56: Ân Phúc Của Việc Hài Lòng Với Phần Ít Ỏi, Và Ân Phúc Của Việc Từ Bỏ Những Dục Vọng Của Bản Thân

 Ân Phúc Của Cơn Đói Và Cuộc Sống Đơn Giản, Ân Phúc Của Việc Hài Lòng Với Phần Ít Ỏi, Và Ân Phúc Của Việc Từ Bỏ Những Dục Vọng Của Bản Thân

Allah, Đấng Tối Cao phán:

{Nhưng tiếp theo sau họ là một hậu thế bỏ bê lễ nguyện Salah và đi theo dục vọng thấp hèn; cho nên, họ sẽ gặp phải Gaiya (một thung lũng nơi Hỏa Ngục). Ngoại trừ những ai biết hối cải và có đức tin và làm việc thiện tốt. Họ là những người sẽ đi vào Thiên Đàng và sẽ không bị đối xử bất công bất cứ điều gì.} (Chương 19 – Maryam: 59, 60).

Allah, Đấng Tối Cao phán:

{Rồi hắn (Qarun) ra ngoài gặp dân chúng phô trương vẻ hào nhoáng và lộng lẫy của mình. Những kẻ ham muốn đời sống trần tục (thấy vẻ lộng lẫy và huy hoàng của hắn) vội lên tiếng: “Ôi, ước chi mình được ban cho của cải giống như tài sản đã được ban cho Qarun. Y đúng thật đã làm chủ một kho tàng vĩ đại”. Phần thưởng của Allah (ở Đời Sau) tốt hơn cho những ai có đức tin và làm việc thiện tốt; và không ai đạt phần thưởng tốt đẹp đó ngoại trừ những người biết kiên nhẫn.} (Chương 28 – Al-Qasas: 79, 80).

Qarun là một người giàu có bậc nhất thuộc cộng đồng của Nabi Musa. Sự giàu có của Qarun đã làm cho nhiều người mơ ước và thèm khát khi nhìn thấy. Nói về sự giàu có của Qarun, Allah phán:

{Quả thật, Qarun xuất thân từ đám dân của Musa nhưng y đã đối xử ngạo mạn với họ. Và TA đã ban cho y kho tàng châu báu nhiều đến mức cần phải nhờ đến hàng trung đội những người vạm vỡ mới vác nổi những chiếc khóa kho.} (Chương 28 – Al-Qasas: 76).

Tuy nhiên, chỉ có những ai yêu thích cuộc sống cõi trần hơn cuộc Đời Sau mới luôn mơ ước và thèm khát sự hào nhoáng và huy hoàng của ai đó một cách mãnh liệt khi họ nhìn thấy; riêng những người thực sự có đức tin nơi cuộc sống Đời Sau và chỉ yêu thích cõi Đời Sau thì luôn biết rằng mọi thứ trên thế gian này cho dù có tốt, có đẹp, có huy hoàng đến đâu thì cũng chỉ là phù du rồi sẽ sớm kết thúc và tan biến, còn những gì ở nơi Allah mới thực sự tốt đẹp và huy hoàng, mới thực sự tồn tại lâu dài và bền vững mãi mãi.

Allah, Đấng Tối Cao phán:

{Rồi đây chắc chắn vào Ngày đó (Ngày Phục Sinh) các ngươi sẽ bị hạch hỏi về những hưởng thụ và lạc thú.} (Chương 102 – Attaka-thur: 8).

Vào Ngày Phán Xét, Allah sẽ tra hỏi tất cả những ân huệ mà Ngài đã ban cho con người từ cái ăn, cái mặc và mọi sự hưởng thụ khác từ của cải và vật chất của thế gian. Cho nên những ai có ít ân huệ trên thế gian thì cuộc tra hỏi sẽ sớm kết thúc.

Allah, Đấng Tối Cao phán:

{Ai ham muốn cuộc sống nơi cõi phù du (cõi trần tục) thì TA sẽ sớm cho y đạt được những gì mà TA sẵn sàng ban cấp đối với ai TA muốn, nhưng rồi đây TA sẽ chuẩn bị cho y một chốn ngụ nơi Hỏa Ngục, nơi đó, y sẽ bị nướng, bị hạ nhục và bị ruồng bỏ.} (Chương 17 – Al-Isra’: 18).

Hadith 488: Bà ‘A-ishah nói: “Người nhà của Muhammad chưa từng được no bụng với bánh mì lúa mạch trong hai ngày liền cho tới lúc Người qua đời.” (Albukhari, Muslim).

Trong một lời dẫn khác: “Kể từ khi đến Madinah, người nhà của Muhammad chưa từng được no bụng với thức ăn từ lúa mì trong ba ngày liền cho tới lúc Người qua đời”.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Thiên Sứ Muhammad không bận tâm nhiều đến cuộc sống nơi cõi trần, cuộc sống của Người luôn là sự tạm bợ đích thực đúng với những gì mà Người đã khuyên bảo các vị Sahabah về cuộc sống nơi cõi trần.

Hadith 489: Ông ‘Urwah thuật lại: Dì ‘A-ishah đã nói với ông: “Này cháu của ta, ta thề bởi Allah, một mùa trăng, rồi lại một mùa trằng và rồi lại một mùa trăng, trong ba mùa trăng liền mà trong những ngôi nhà của Thiên Sứ (saw) không hề nhúm lửa (để nấu ăn)”. Tôi nói: Dì ơi, thế mọi người sống bằng gì trong những ngày đó? Dì nói: Chà là khô và nước lã, thỉnh thoảng những người hàng xóm của Thiên Sứ thuộc người dân Ansar, họ có nuôi dê, lạc đà, họ mang sữa của chúng đến biếu Người. (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy được phép thổ lộ những sự việc trong nhà nếu những sự việc đó không thuộc những điều bị cấm tiết lộ và việc thổ lộ nếu mang ý nghĩa giải bày về giáo lý thì nó không được coi là than vãn và kể lể.

- Hadith cho thấy không vấn đề gì nếu như thổ lộ chuyện   riêng tư nếu sự việc đó nhằm mục đích làm hình ảnh thí dụ cho một tâm gương tốt.

Hadith 490: Ông Abu Sa’eed Al-Maqburi thuật lại: Ông Abu Huroiroh có lần đi ngang qua một nhóm người, trước mặt họ là một con cừu nướng, họ đã mời ông nhưng ông từ chối ăn, và ông nói: Thiên Sứ ra đi khỏi thế gian mà Người chưa từng no bụng với bánh mì lúa mạch. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng các vị Sahabah luôn cố gắng hết sức noi gương theo Thiên Sứ của Allah ngay cả ở việc tiết chế dục vọng của bản thân. Và điều này không có nghĩa là Thiên Sứ của Allah và các vị Sahabah của Người luôn luôn trong tình trạng không đủ no mà ở đây chỉ muốn nói rằng Người và các vị Sahabah của Người thường là ăn uống rất đạm bạc và đơn giản.

Hadith 491: Ông Anas bin Malik nói: Thiên Sứ của Allah (saw) chưa từng ăn trên bàn ăn cho tới khi qua đời, và Người chưa từng ăn món bánh mì Muraqqa (loại bánh mì với bột mịn và ngon) (Albukhari).

Còn trong một lời dẫn khác thì ông Anas nói: Thiên Sứ của Allah (saw) chưa từng nhìn thấy một con cừu Samita (một con cừu to được làm sạch lông và được nướng nguyên con).

 Cách ăn được dọn trên bàn ăn cũng như các loại thức ăn được nói trong Hadith là kiểu cách ăn uống xa hoa của những người giàu có lúc bấy giờ.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy sự Zuhd của Thiên Sứ (saw) cũng như Người thích hòa đồng với kiểu cách của giới nghèo khổ và bình dị hơn, mặc dù đó không phải là điều bắt buộc với các tín đồ nhưng bởi vì Người không thích thể hiện sự xa hoa cũng như không bận tầm nhiều đến thế giới vật chất của cõi trần.

Hadith 492: Ông Annu’man bin Basheer  nói: Quả thật, tôi thấy vị Nabi của các người chẳng có được những quả chà là khô hư để lót dạ. (Muslim).

Có nghĩa có lúc, hoàn cảnh eo hẹp của Thiên Sứ đến mức ngay cả những quà chà là khô hư cũng không tìm thấy để lót dạ cho qua cơn đói.

* Bài học từ Hadith

- Hadith như muốn khuyên các tín đồ Muslim có hoàn cảnh eo hẹp chứ buồn đau mà hãy sống vui lên và tích cực hơn nữa trong lao động: lao động cho cuộc sống còn lại thế gian và lao động cho cuộc sống cõi Đời Sau.

Hadith 493: Ông Sahl bin Sa’eed nói: Thiên Sứ của Allah chưa từng thấy bánh mì được làm từ một loại bột mịn kể từ lúc Allah giao Sứ Mạng cho Người cho tới khi Người qua đời. Có người hỏi ông: Trong thời của Thiên Sứ các ông có cái sàng (cái rây) không? Ông nói: Thiên Sứ của Allah chưa từng thấy vật dụng để sàng bột kể từ khi Allah giao Sứ Mạng cho Người cho tới khi Người qua đời. Có lời hỏi ông: Vậy, các ông đã lúa mạch như thế nào khi không có một cái sàng? Ông nói: Chúng tôi giã xong rồi thổi bay lớp vỏ đi, và những gì còn lại thì chúng tôi đem nhào làm bột. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Thiên Sứ và các vị Sahabah đã trải qua cuộc sống của họ không hề có bất kỳ phương tiện tiện nghi nào. Bởi lẽ, họ chỉ thường quan tâm và tập trung cho cuộc sống Đời Sau của họ.

Hadith 494: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Có một ngày hay một đêm nọ, Thiên Sứ của Allah đi ra ngoài thì gặp Abu Bakr và Umar. Người nói: “Điều gì khiến hai người đi ra khỏi nhà vào giờ này vậy? Họ nói: “Cơn đói, Thưa Thiên Sứ của Allah”. Thiên Sứ của Allah nói: “Và Ta, thề bởi Đấng mà linh hồn Ta trong tay Ngài rằng điều làm các người phải rời khỏi nhà cũng là điều làm Ta rời khỏi nhà”. Rồi Người bảo: “Nào, hai ngươi hãy đứng dậy!” Thế là hai người họ đứng dậy cùng với Thiên Sứ đi đến nhà của một người đàn ông thuộc dân Ansar. Nhưng khi đến nơi thì người đó không có ở nhà, chỉ gặp được người vợ của y. Người vợ của người đó nói: Xin hân hạnh chào đón. Thiên Sứ của Allah hỏi: Người đàn ông của ngôi nhà này đâu rồi? Người phụ nữ nói: Anh ấy đã đi tìm nước sạch cho chúng tôi rồi. Liền lúc ấy thì người đàn ông quay trở về. Khi nhìn thấy Thiên Sứ cùng với hai người bạn đồng hành thì ông nói: Alhamdulillah, ngày hôm này thật sự không có vị khách nào quí hơn cho tôi, thật vinh dự cho tôi. Thế là người đàn ông đi lấy mang ra một buồng chà là, có trái còn xanh, có trái vừa mới chín và có trái đã chín hoàn toàn, rồi ông mời mọi người ăn. Sau đó, ông lấy con dao. Thiên Sứ của Allah nói: “Chớ đừng giết con dê sữa nhé!” Người đàn ông đã giết một con cừu tiếp đãi Thiên Sứ và hai vị Sahabah của Người. Sau khi ăn xong, Thiên Sứ của Allah nói với Abu Bakr và Umar:

 “Thề bởi Đấng mà linh hồn Ta nằm trong tay Ngài, chắc chắn các ngươi sẽ bị tra hỏi về ân huệ này vào Ngày Phục Sinh. Cơn đói đã đưa các ngươi đi ra khỏi nhà rồi các ngươi không quay trở về cho tới khi các ngươi đã có được ân huệ này.” (Muslim).

*Giảng giải một số nội dung: Sau cuộc Hijrah (dời cư) các vị Sahabah đã chi dùng sức lực cũng như tài sản cho con đường chính nghĩa của Allah, cho nên, có một khoảng thời gian họ đã gặp nhiều sự khó khăn trong cuộc sống, đôi lúc họ không tìm thầy gì để lót dạ. Tuy nhiên, họ luôn đùm bọc lẫn nhau và chia sẻ miếng ăn và nước uống cho nhau.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng được phép đi đến nhà của những người anh em đồng đạo để xin sự giúp đỡ nếu biết họ sẽ hài lòng và vui vẻ tiếp đón.

- Hadith kêu gọi người tín đồ nên hiếu khách và nên tạ ơn Allah khi có khách đến thăm bởi đó là ân huệ mà Ngài ban cho.

- Hadith cho thấy được phép thề để khẳng định và nhấn mạnh sự việc. Nhưng chỉ được phép thề bởi Allah.

- Hadith cho thấy người phụ nữ được phép tiếp đón khách của chồng nếu như không có Khulwah (ở riêng biệt chỉ có hai người nam và nữ) và không có Fitnah và người chồng thì sắp về tới.

Hadith 495: Ông Khalid bin Umar Al’Adawi thuật lại: Ông Utbah bin Ghazwan – lúc đó là người cai quản Basrah – thuyết giảng cho chúng tôi nghe. Sau khi tán dương Allah thì ông nói: “Quả thật, thế giới trần gian đã được cho biết rằng nó sẽ kết thúc và sự kết thúc đang đến gần. Thế giời trần gian sắp kết thúc, nó chằng còn lại gì nữa ngoại trừ một chút ít giống như phần ít ỏi thức ăn còn dính lại trên đĩa sau khi một người đã ăn xong. Quả thật, rồi đây chắc chắn các người sẽ phải chuyển đến một thế giới khác, một thế giới không có sự kết thúc, cho nên các người hãy chuẩn bị những điều tốt đẹp cho bản thân mình để mang chúng theo trong cuộc di chuyển đó. Quả thật, chúng ta đã được cho biết rằng một tảng được thả xuống từ cửa miệng của Hỏa Ngục, phải mất 70 năm thì tảng đá đó mới chạm được phần đáy của của Hỏa Ngục. Chúng ta thực sự không hình dung ra, không tưởng tượng nổi Hỏa Ngục sâu như thế nào nhưng thề bởi Allah, Nó sẽ được lấp đầy bởi con người và Jinn. Quả thật, chúng ta được cho biết rằng khoảng rộng của mỗi cánh cổng của Thiên Đàng bằng với khoảng cách của 40 năm (ngày đường) và sẽ có một ngày các người sẽ đến làm đông nghẹt cánh cổng. Quả thật, tôi là người thứ bảy trong số bảy người cùng Thiên Sứ của Allah đã từng trải qua một thới khắc không có gì để ăn ngoại trừ những lá cây dại. Chúng tôi đã ăn những lá cây đó đến nỗi đau rát cả vùng miệng .. cho tới khi tôi nhặt được một hạt lúa mì .. tôi đã bẻ nó ra làm hai một nửa phần tôi và một nửa cho Sa’ad bin Malik .. và tôi đã từng xé một chiếc Izar làm hai, một nửa cho Sa’ad và một nửa cho bản thân mình .. nhưng ngày hôm nay, không ai trong chúng ta lại không là một người cai quản một thành phố. Tôi cầu xin Allah phù hộ và che chở cho tôi tránh khỏi việc thấy bản thân mình to lớn và vĩ đại bởi vì đối với Ngài tôi chỉ là tạo vật nhỏ bé luôn cần đến Ngài. (Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith kêu gọi những người hiểu biết nên nhắc nhở và khuyên răn đến các anh em đồng đạo.

- Hadith khẳng định giờ tận thế sắp đến gần bởi Thiên Sứ của Allah đã nói: “Lúc Ta nhận Sứ Mạng và giờ Tận Thế giống như hai ngón này” rồi Người chìa hai ngón trỏ và ngón giữa ra và cử động qua lại.

- Hadith mô tả về sự vĩ đại của Hỏa Ngục và Thiên Đàng.

- Hadith cho thấy sự kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah trong những lúc khó khắn cũng như sự ngoan đạo và đức tin Iman của họ trong lúc có được những ân huệ của Allah.

Hadith 496: Ông Abu Musa Al-Ash’ary thuật lại: Bà ‘A-ishah lấy ra cho chúng tôi xem một chiếc áo và một chiếc Izar (mảnh y phục che thân dưới) và nói: Thiên Sứ của Allah đã lìa trần trong bộ y phục này. (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy y phục giản đơn của Thiên Sứ khẳng định Người luôn sống một cuộc sống giản dị và đạm bạc cho tới cuối đời.

Hadith 497: Ông Sa’ad bin Abu Waqass thuật lại: Quả thật, tôi là người đầu tiên bắn tên cho con đường chính nghĩa của Allah. Quả thật, tôi đã từng tham gia chinh chiến cùng với Thiên Sứ của Allah (có những lúc) chúng tôi không có gì để ăn ngoài lá cây Samur (một loại cây bụi mọc ở vùng sa mạc). Chúng tôi ăn lá cây đến nỗi chúng tôi “đi ngoài” giống với phân cừu, phân không dính lại với nhau mà rời rạc (do quá khô). (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy được phép nói về ân huệ của Allah cũng như được phép kể về sự khó khăn và gian truân nếu như không mang ý oán than.

- Hadith cho thấy lòng kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah khi trải qua những lúc khắc nghiệt và khốn cùng.

- Hadith không mang ý rằng các vị Sahabah đi chính chiến không mang theo thức ăn hoặc không chuẩn bị lương thực cho thời gian chinh chiến mà ở đây muốn nói rằng lương thực đã cạn kiệt trong suốt thời gian chinh chiến.

Hadith 498: Ông Abu Huroiroh  thuật lại rằng Thiên Sứ của Allah nói:

 “Lạy Allah, xin Ngài ban bổng lộc cho gia quyến Muhammad là lương thực.” (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng một người được phép cầu xin cho bản thân mình bổng lộc vừa đủ, và đó là nhu cầu của các vị Nabi, các vị Thiên Sứ; bởi lẽ họ được dựng lên không để hưởng thụ cuộc sống trần gian.

- Hadith không mang ý nghĩa rằng Thiên Sứ của Allah cầu xin cái nghèo bởi Người đã cầu xin Allah che chở khỏi cái nghèo mà ở đây Người cầu xin Allah sự vừa đủ. Dĩ nhiên, Hadith này không phủ nhận sự được phép giàu có nếu như sự giàu có trong con đường Halal. Trong số các vị Sahabah vẫn có không ít người rất giàu có nhưng họ là những người giàu có luôn biết tạ ơn Allah.

Hadith 499: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Thề bởi Allah, Đấng mà không có Thượng Đế đích thực nào Ngài rằng tôi đã từng ép cái bụng của mình xuống đất vì cơn đói và tôi cùng đã từng buộc cục đá vào bụng vì đói. Có một ngày nó, lúc tôi đang ngồi trên đường mà mọi người thường đi qua lại thì Thiên Sứ của Allah đi ngang qua. Người mỉm cười khi nhìn tôi và dường như Người biết tình trạng (đói meo) của tôi qua gương mặt và bộ dạng của tôi lúc đó. Rồi Người bảo: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Tôi xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah! Người nói: “Hãy theo Ta!”. Thế là tôi lẽo đẽo theo sau Người cho tới khi Người về đến nhà của Người. Người vào nhà, tôi xin phép Người vào nhà, Người cho phép và tôi đã vào. Vào trong nhà, Người nhìn thấy một nồi sữa thì hỏi sữa đấy có từ đâu, Người được cho biết rằng một người đã mang đến biếu Người. Người nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Ngươi hãy đi gọi nhóm người Suffah đến cho Ta, nhóm người Suffah là những vị khách của Islam, họ là những người vô gia cư, không người thân và không tài sản.” Và mỗi khi người phần quà biếu tặng thì Người thường gửi đi cho họ tất cả và không dùng. Thế là tôi đã nghĩ xấu trong long: phần sữa này dành cho nhóm người Suffah ư .. tình trạng của mình còn cần nó hơn họ .. mình đáng phải uống nó hơn họ. Rồi khi nhóm người Suffah đến, Người bảo tôi đưa nồi sữa cho họ. Lúc đó, tôi không còn hy vọng rằng sữa sẽ còn lại tới lượt mình .. lúc đó, tôi đã nghĩ phải chi đừng nghe theo Allah và nghe Thiên Sứ của Ngài. Nhưng rồi tôi cũng mang cái nồi sữa lần lượt đưa cho từng người uống, người này uống no xong đưa lại cho tôi thì tôi lại mang nó đưa cho người khác, cứ như vậy cho tới khi đến lượt của Thiên Sứ. Tôi mang cái nồi để lên tay của Người, Người nhìn tôi mỉm cười và nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Chỉ còn lại Ta và ngươi”. Tôi nói: Người nói đúng thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Nào, ngươi hãy ngồi xuống và uống!” Thế là tôi vội ngồi xuống và uống, tôi uống và định đưa lại cho Người thì nói hãy uống thêm đi, tôi lại uống và khi định đưa cho Người thì Người nói hãy uống nữa đi, Người cứ bảo tôi uống thêm nữa cho tới khi tôi nói: không, thề bởi Allah, Đấng đã cử phái Người đến bằng sự thật, tôi không còn chỗ nào để chứa nữa thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Vậy hãy đưa nó cho Ta”. Tôi đưa cho Người, Người nói Alhamdulillah, Bismillah rồi uống phần còn lại. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy cuộc sống đầy khó khăn và eo hẹp của các vị Sahabah.

- Hadith cho thấy sự rộng lượng và quảng đại của Thiên Sứ của Allah đối với những người nghèo.

- Hadith khẳng định phép màu của Allah trong việc Ngài làm cho lượng sữa trở nên nhiều thêm qua bàn tay của Thiên Sứ.

- Hadith khuyến khích ngồi khi uống và nói Bismillah cũng như Alhamdulillah khi ăn uống xong.

- Hadith kêu gọi người tín đồ phải hiếu khách và phải luôn thương yêu và quan tâm đến những người nghèo khó.

Hadith 500: Ông Muhammad bin Sireen t thuật lại: Ông Abu Huroiroh nói: Quả thật, có lần tôi đã ngã quỵ xuống nền đất nằm giữa bục giảng thuyết của Thiên Sứ và nội phòng của bà ‘A-ishah như bất tỉnh, những người đi ngang lại bước qua đôi lúc giẫm lên cổ của tôi, họ nghĩ rằng tôi bị điên nhưng tôi không phải bị điên mà là do quá đói. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy hoàn cảnh nghèo đói của Abu Huroiroh, một vị Sahabah đã để lại cho đời nhiều nguồn Hadith nhất từ nơi Thiên Sứ của Allah.

Hadith 501: Bà ‘A-ishah nói: Thiên Sứ của Allah (saw) qua đời nhưng chiếc áo giáp của Người vẫn còn là vật cầm cố ở nơi một người Do Thái với giá ba mươi Sa’ lúa mạch. (Albukhari, Muslim).

Người Do Thái đó tên thường gọi là Abu Ash-Shahm.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Thiên Sứ của Allah không những giản dị và đạm bạc mà đôi lúc còn gặp cảnh khó khăn và khốn cùng.

- Hadith cho thấy được phép cho mượn nợ với điều kiện thế chấp tài sản dưới hình thức không Riba. 

Hadith 494: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Có một ngày hay một đêm nọ, Thiên Sứ của Allah đi ra ngoài thì gặp Abu Bakr và Umar. Người nói: “Điều gì khiến hai người đi ra khỏi nhà vào giờ này vậy? Họ nói: “Cơn đói, Thưa Thiên Sứ của Allah”. Thiên Sứ của Allah nói: “Và Ta, thề bởi Đấng mà linh hồn Ta trong tay Ngài rằng điều làm các người phải rời khỏi nhà cũng là điều làm Ta rời khỏi nhà”. Rồi Người bảo: “Nào, hai ngươi hãy đứng dậy!” Thế là hai người họ đứng dậy cùng với Thiên Sứ đi đến nhà của một người đàn ông thuộc dân Ansar. Nhưng khi đến nơi thì người đó không có ở nhà, chỉ gặp được người vợ của y. Người vợ của người đó nói: Xin hân hạnh chào đón. Thiên Sứ của Allah hỏi: Người đàn ông của ngôi nhà này đâu rồi? Người phụ nữ nói: Anh ấy đã đi tìm nước sạch cho chúng tôi rồi. Liền lúc ấy thì người đàn ông quay trở về. Khi nhìn thấy Thiên Sứ cùng với hai người bạn đồng hành thì ông nói: Alhamdulillah, ngày hôm này thật sự không có vị khách nào quí hơn cho tôi, thật vinh dự cho tôi. Thế là người đàn ông đi lấy mang ra một buồng chà là, có trái còn xanh, có trái vừa mới chín và có trái đã chín hoàn toàn, rồi ông mời mọi người ăn. Sau đó, ông lấy con dao. Thiên Sứ của Allah nói: “Chớ đừng giết con dê sữa nhé!” Người đàn ông đã giết một con cừu tiếp đãi Thiên Sứ và hai vị Sahabah của Người. Sau khi ăn xong, Thiên Sứ của Allah nói với Abu Bakr và Umar:

 “Thề bởi Đấng mà linh hồn Ta nằm trong tay Ngài, chắc chắn các ngươi sẽ bị tra hỏi về ân huệ này vào Ngày Phục Sinh. Cơn đói đã đưa các ngươi đi ra khỏi nhà rồi các ngươi không quay trở về cho tới khi các ngươi đã có được ân huệ này.” (Muslim).

*Giảng giải một số nội dung: Sau cuộc Hijrah (dời cư) các vị Sahabah đã chi dùng sức lực cũng như tài sản cho con đường chính nghĩa của Allah, cho nên, có một khoảng thời gian họ đã gặp nhiều sự khó khăn trong cuộc sống, đôi lúc họ không tìm thầy gì để lót dạ. Tuy nhiên, họ luôn đùm bọc lẫn nhau và chia sẻ miếng ăn và nước uống cho nhau.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng được phép đi đến nhà của những người anh em đồng đạo để xin sự giúp đỡ nếu biết họ sẽ hài lòng và vui vẻ tiếp đón.

- Hadith kêu gọi người tín đồ nên hiếu khách và nên tạ ơn Allah khi có khách đến thăm bởi đó là ân huệ mà Ngài ban cho.

- Hadith cho thấy được phép thề để khẳng định và nhấn mạnh sự việc. Nhưng chỉ được phép thề bởi Allah.

- Hadith cho thấy người phụ nữ được phép tiếp đón khách của chồng nếu như không có Khulwah (ở riêng biệt chỉ có hai người nam và nữ) và không có Fitnah và người chồng thì sắp về tới.

Hadith 495: Ông Khalid bin Umar Al’Adawi thuật lại: Ông Utbah bin Ghazwan – lúc đó là người cai quản Basrah – thuyết giảng cho chúng tôi nghe. Sau khi tán dương Allah thì ông nói: “Quả thật, thế giới trần gian đã được cho biết rằng nó sẽ kết thúc và sự kết thúc đang đến gần. Thế giời trần gian sắp kết thúc, nó chằng còn lại gì nữa ngoại trừ một chút ít giống như phần ít ỏi thức ăn còn dính lại trên đĩa sau khi một người đã ăn xong. Quả thật, rồi đây chắc chắn các người sẽ phải chuyển đến một thế giới khác, một thế giới không có sự kết thúc, cho nên các người hãy chuẩn bị những điều tốt đẹp cho bản thân mình để mang chúng theo trong cuộc di chuyển đó. Quả thật, chúng ta đã được cho biết rằng một tảng được thả xuống từ cửa miệng của Hỏa Ngục, phải mất 70 năm thì tảng đá đó mới chạm được phần đáy của của Hỏa Ngục. Chúng ta thực sự không hình dung ra, không tưởng tượng nổi Hỏa Ngục sâu như thế nào nhưng thề bởi Allah, Nó sẽ được lấp đầy bởi con người và Jinn. Quả thật, chúng ta được cho biết rằng khoảng rộng của mỗi cánh cổng của Thiên Đàng bằng với khoảng cách của 40 năm (ngày đường) và sẽ có một ngày các người sẽ đến làm đông nghẹt cánh cổng. Quả thật, tôi là người thứ bảy trong số bảy người cùng Thiên Sứ của Allah đã từng trải qua một thới khắc không có gì để ăn ngoại trừ những lá cây dại. Chúng tôi đã ăn những lá cây đó đến nỗi đau rát cả vùng miệng .. cho tới khi tôi nhặt được một hạt lúa mì .. tôi đã bẻ nó ra làm hai một nửa phần tôi và một nửa cho Sa’ad bin Malik .. và tôi đã từng xé một chiếc Izar làm hai, một nửa cho Sa’ad và một nửa cho bản thân mình .. nhưng ngày hôm nay, không ai trong chúng ta lại không là một người cai quản một thành phố. Tôi cầu xin Allah phù hộ và che chở cho tôi tránh khỏi việc thấy bản thân mình to lớn và vĩ đại bởi vì đối với Ngài tôi chỉ là tạo vật nhỏ bé luôn cần đến Ngài. (Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith kêu gọi những người hiểu biết nên nhắc nhở và khuyên răn đến các anh em đồng đạo.

- Hadith khẳng định giờ tận thế sắp đến gần bởi Thiên Sứ của Allah đã nói: “Lúc Ta nhận Sứ Mạng và giờ Tận Thế giống như hai ngón này” rồi Người chìa hai ngón trỏ và ngón giữa ra và cử động qua lại.

- Hadith mô tả về sự vĩ đại của Hỏa Ngục và Thiên Đàng.

- Hadith cho thấy sự kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah trong những lúc khó khắn cũng như sự ngoan đạo và đức tin Iman của họ trong lúc có được những ân huệ của Allah.

Hadith 496: Ông Abu Musa Al-Ash’ary thuật lại: Bà ‘A-ishah lấy ra cho chúng tôi xem một chiếc áo và một chiếc Izar (mảnh y phục che thân dưới) và nói: Thiên Sứ của Allah đã lìa trần trong bộ y phục này. (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy y phục giản đơn của Thiên Sứ khẳng định Người luôn sống một cuộc sống giản dị và đạm bạc cho tới cuối đời.

Hadith 497: Ông Sa’ad bin Abu Waqass thuật lại: Quả thật, tôi là người đầu tiên bắn tên cho con đường chính nghĩa của Allah. Quả thật, tôi đã từng tham gia chinh chiến cùng với Thiên Sứ của Allah (có những lúc) chúng tôi không có gì để ăn ngoài lá cây Samur (một loại cây bụi mọc ở vùng sa mạc). Chúng tôi ăn lá cây đến nỗi chúng tôi “đi ngoài” giống với phân cừu, phân không dính lại với nhau mà rời rạc (do quá khô). (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy được phép nói về ân huệ của Allah cũng như được phép kể về sự khó khăn và gian truân nếu như không mang ý oán than.

- Hadith cho thấy lòng kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah khi trải qua những lúc khắc nghiệt và khốn cùng.

- Hadith không mang ý rằng các vị Sahabah đi chính chiến không mang theo thức ăn hoặc không chuẩn bị lương thực cho thời gian chinh chiến mà ở đây muốn nói rằng lương thực đã cạn kiệt trong suốt thời gian chinh chiến.

Hadith 498: Ông Abu Huroiroh  thuật lại rằng Thiên Sứ của Allah nói:

 “Lạy Allah, xin Ngài ban bổng lộc cho gia quyến Muhammad là lương thực.” (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng một người được phép cầu xin cho bản thân mình bổng lộc vừa đủ, và đó là nhu cầu của các vị Nabi, các vị Thiên Sứ; bởi lẽ họ được dựng lên không để hưởng thụ cuộc sống trần gian.

- Hadith không mang ý nghĩa rằng Thiên Sứ của Allah cầu xin cái nghèo bởi Người đã cầu xin Allah che chở khỏi cái nghèo mà ở đây Người cầu xin Allah sự vừa đủ. Dĩ nhiên, Hadith này không phủ nhận sự được phép giàu có nếu như sự giàu có trong con đường Halal. Trong số các vị Sahabah vẫn có không ít người rất giàu có nhưng họ là những người giàu có luôn biết tạ ơn Allah.

Hadith 499: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Thề bởi Allah, Đấng mà không có Thượng Đế đích thực nào Ngài rằng tôi đã từng ép cái bụng của mình xuống đất vì cơn đói và tôi cùng đã từng buộc cục đá vào bụng vì đói. Có một ngày nó, lúc tôi đang ngồi trên đường mà mọi người thường đi qua lại thì Thiên Sứ của Allah đi ngang qua. Người mỉm cười khi nhìn tôi và dường như Người biết tình trạng (đói meo) của tôi qua gương mặt và bộ dạng của tôi lúc đó. Rồi Người bảo: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Tôi xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah! Người nói: “Hãy theo Ta!”. Thế là tôi lẽo đẽo theo sau Người cho tới khi Người về đến nhà của Người. Người vào nhà, tôi xin phép Người vào nhà, Người cho phép và tôi đã vào. Vào trong nhà, Người nhìn thấy một nồi sữa thì hỏi sữa đấy có từ đâu, Người được cho biết rằng một người đã mang đến biếu Người. Người nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Ngươi hãy đi gọi nhóm người Suffah đến cho Ta, nhóm người Suffah là những vị khách của Islam, họ là những người vô gia cư, không người thân và không tài sản.” Và mỗi khi người phần quà biếu tặng thì Người thường gửi đi cho họ tất cả và không dùng. Thế là tôi đã nghĩ xấu trong long: phần sữa này dành cho nhóm người Suffah ư .. tình trạng của mình còn cần nó hơn họ .. mình đáng phải uống nó hơn họ. Rồi khi nhóm người Suffah đến, Người bảo tôi đưa nồi sữa cho họ. Lúc đó, tôi không còn hy vọng rằng sữa sẽ còn lại tới lượt mình .. lúc đó, tôi đã nghĩ phải chi đừng nghe theo Allah và nghe Thiên Sứ của Ngài. Nhưng rồi tôi cũng mang cái nồi sữa lần lượt đưa cho từng người uống, người này uống no xong đưa lại cho tôi thì tôi lại mang nó đưa cho người khác, cứ như vậy cho tới khi đến lượt của Thiên Sứ. Tôi mang cái nồi để lên tay của Người, Người nhìn tôi mỉm cười và nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Chỉ còn lại Ta và ngươi”. Tôi nói: Người nói đúng thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Nào, ngươi hãy ngồi xuống và uống!” Thế là tôi vội ngồi xuống và uống, tôi uống và định đưa lại cho Người thì nói hãy uống thêm đi, tôi lại uống và khi định đưa cho Người thì Người nói hãy uống nữa đi, Người cứ bảo tôi uống thêm nữa cho tới khi tôi nói: không, thề bởi Allah, Đấng đã cử phái Người đến bằng sự thật, tôi không còn chỗ nào để chứa nữa thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Vậy hãy đưa nó cho Ta”. Tôi đưa cho Người, Người nói Alhamdulillah, Bismillah rồi uống phần còn lại. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy cuộc sống đầy khó khăn và eo hẹp của các vị Sahabah.

- Hadith cho thấy sự rộng lượng và quảng đại của Thiên Sứ của Allah đối với những người nghèo.

- Hadith khẳng định phép màu của Allah trong việc Ngài làm cho lượng sữa trở nên nhiều thêm qua bàn tay của Thiên Sứ.

- Hadith khuyến khích ngồi khi uống và nói Bismillah cũng như Alhamdulillah khi ăn uống xong.

- Hadith kêu gọi người tín đồ phải hiếu khách và phải luôn thương yêu và quan tâm đến những người nghèo khó.

Hadith 500: Ông Muhammad bin Sireen thuật lại: Ông Abu Huroiroh nói: Quả thật, có lần tôi đã ngã quỵ xuống nền đất nằm giữa bục giảng thuyết của Thiên Sứ và nội phòng của bà ‘A-ishah như bất tỉnh, những người đi ngang lại bước qua đôi lúc giẫm lên cổ của tôi, họ nghĩ rằng tôi bị điên nhưng tôi không phải bị điên mà là do quá đói. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy hoàn cảnh nghèo đói của Abu Huroiroh, một vị Sahabah đã để lại cho đời nhiều nguồn Hadith nhất từ nơi Thiên Sứ của Allah.

Hadith 501: Bà ‘A-ishah nói: Thiên Sứ của Allah (saw) qua đời nhưng chiếc áo giáp của Người vẫn còn là vật cầm cố ở nơi một người Do Thái với giá ba mươi Sa’ lúa mạch. (Albukhari, Muslim).

Người Do Thái đó tên thường gọi là Abu Ash-Shahm.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Thiên Sứ của Allah không những giản dị và đạm bạc mà đôi lúc còn gặp cảnh khó khăn và khốn cùng.

- Hadith cho thấy được phép cho mượn nợ với điều kiện thế chấp tài sản dưới hình thức không Riba.

Hadith 494: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Có một ngày hay một đêm nọ, Thiên Sứ của Allah đi ra ngoài thì gặp Abu Bakr và Umar. Người nói: “Điều gì khiến hai người đi ra khỏi nhà vào giờ này vậy? Họ nói: “Cơn đói, Thưa Thiên Sứ của Allah”. Thiên Sứ của Allah nói: “Và Ta, thề bởi Đấng mà linh hồn Ta trong tay Ngài rằng điều làm các người phải rời khỏi nhà cũng là điều làm Ta rời khỏi nhà”. Rồi Người bảo: “Nào, hai ngươi hãy đứng dậy!” Thế là hai người họ đứng dậy cùng với Thiên Sứ đi đến nhà của một người đàn ông thuộc dân Ansar. Nhưng khi đến nơi thì người đó không có ở nhà, chỉ gặp được người vợ của y. Người vợ của người đó nói: Xin hân hạnh chào đón. Thiên Sứ của Allah hỏi: Người đàn ông của ngôi nhà này đâu rồi? Người phụ nữ nói: Anh ấy đã đi tìm nước sạch cho chúng tôi rồi. Liền lúc ấy thì người đàn ông quay trở về. Khi nhìn thấy Thiên Sứ cùng với hai người bạn đồng hành thì ông nói: Alhamdulillah, ngày hôm này thật sự không có vị khách nào quí hơn cho tôi, thật vinh dự cho tôi. Thế là người đàn ông đi lấy mang ra một buồng chà là, có trái còn xanh, có trái vừa mới chín và có trái đã chín hoàn toàn, rồi ông mời mọi người ăn. Sau đó, ông lấy con dao. Thiên Sứ của Allah nói: “Chớ đừng giết con dê sữa nhé!” Người đàn ông đã giết một con cừu tiếp đãi Thiên Sứ và hai vị Sahabah của Người. Sau khi ăn xong, Thiên Sứ của Allah nói với Abu Bakr và Umar:

 “Thề bởi Đấng mà linh hồn Ta nằm trong tay Ngài, chắc chắn các ngươi sẽ bị tra hỏi về ân huệ này vào Ngày Phục Sinh. Cơn đói đã đưa các ngươi đi ra khỏi nhà rồi các ngươi không quay trở về cho tới khi các ngươi đã có được ân huệ này.” (Muslim).

*Giảng giải một số nội dung: Sau cuộc Hijrah (dời cư) các vị Sahabah đã chi dùng sức lực cũng như tài sản cho con đường chính nghĩa của Allah, cho nên, có một khoảng thời gian họ đã gặp nhiều sự khó khăn trong cuộc sống, đôi lúc họ không tìm thầy gì để lót dạ. Tuy nhiên, họ luôn đùm bọc lẫn nhau và chia sẻ miếng ăn và nước uống cho nhau.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng được phép đi đến nhà của những người anh em đồng đạo để xin sự giúp đỡ nếu biết họ sẽ hài lòng và vui vẻ tiếp đón.

- Hadith kêu gọi người tín đồ nên hiếu khách và nên tạ ơn Allah khi có khách đến thăm bởi đó là ân huệ mà Ngài ban cho.

- Hadith cho thấy được phép thề để khẳng định và nhấn mạnh sự việc. Nhưng chỉ được phép thề bởi Allah.

- Hadith cho thấy người phụ nữ được phép tiếp đón khách của chồng nếu như không có Khulwah (ở riêng biệt chỉ có hai người nam và nữ) và không có Fitnah và người chồng thì sắp về tới.

Hadith 495: Ông Khalid bin Umar Al’Adawi thuật lại: Ông Utbah bin Ghazwan – lúc đó là người cai quản Basrah – thuyết giảng cho chúng tôi nghe. Sau khi tán dương Allah thì ông nói: “Quả thật, thế giới trần gian đã được cho biết rằng nó sẽ kết thúc và sự kết thúc đang đến gần. Thế giời trần gian sắp kết thúc, nó chằng còn lại gì nữa ngoại trừ một chút ít giống như phần ít ỏi thức ăn còn dính lại trên đĩa sau khi một người đã ăn xong. Quả thật, rồi đây chắc chắn các người sẽ phải chuyển đến một thế giới khác, một thế giới không có sự kết thúc, cho nên các người hãy chuẩn bị những điều tốt đẹp cho bản thân mình để mang chúng theo trong cuộc di chuyển đó. Quả thật, chúng ta đã được cho biết rằng một tảng được thả xuống từ cửa miệng của Hỏa Ngục, phải mất 70 năm thì tảng đá đó mới chạm được phần đáy của của Hỏa Ngục. Chúng ta thực sự không hình dung ra, không tưởng tượng nổi Hỏa Ngục sâu như thế nào nhưng thề bởi Allah, Nó sẽ được lấp đầy bởi con người và Jinn. Quả thật, chúng ta được cho biết rằng khoảng rộng của mỗi cánh cổng của Thiên Đàng bằng với khoảng cách của 40 năm (ngày đường) và sẽ có một ngày các người sẽ đến làm đông nghẹt cánh cổng. Quả thật, tôi là người thứ bảy trong số bảy người cùng Thiên Sứ của Allah đã từng trải qua một thới khắc không có gì để ăn ngoại trừ những lá cây dại. Chúng tôi đã ăn những lá cây đó đến nỗi đau rát cả vùng miệng .. cho tới khi tôi nhặt được một hạt lúa mì .. tôi đã bẻ nó ra làm hai một nửa phần tôi và một nửa cho Sa’ad bin Malik .. và tôi đã từng xé một chiếc Izar làm hai, một nửa cho Sa’ad và một nửa cho bản thân mình .. nhưng ngày hôm nay, không ai trong chúng ta lại không là một người cai quản một thành phố. Tôi cầu xin Allah phù hộ và che chở cho tôi tránh khỏi việc thấy bản thân mình to lớn và vĩ đại bởi vì đối với Ngài tôi chỉ là tạo vật nhỏ bé luôn cần đến Ngài. (Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith kêu gọi những người hiểu biết nên nhắc nhở và khuyên răn đến các anh em đồng đạo.

- Hadith khẳng định giờ tận thế sắp đến gần bởi Thiên Sứ của Allah đã nói: “Lúc Ta nhận Sứ Mạng và giờ Tận Thế giống như hai ngón này” rồi Người chìa hai ngón trỏ và ngón giữa ra và cử động qua lại.

- Hadith mô tả về sự vĩ đại của Hỏa Ngục và Thiên Đàng.

- Hadith cho thấy sự kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah trong những lúc khó khắn cũng như sự ngoan đạo và đức tin Iman của họ trong lúc có được những ân huệ của Allah.

Hadith 496: Ông Abu Musa Al-Ash’ary thuật lại: Bà ‘A-ishah lấy ra cho chúng tôi xem một chiếc áo và một chiếc Izar (mảnh y phục che thân dưới) và nói: Thiên Sứ của Allah đã lìa trần trong bộ y phục này. (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy y phục giản đơn của Thiên Sứ khẳng định Người luôn sống một cuộc sống giản dị và đạm bạc cho tới cuối đời.

Hadith 497: Ông Sa’ad bin Abu Waqass thuật lại: Quả thật, tôi là người đầu tiên bắn tên cho con đường chính nghĩa của Allah. Quả thật, tôi đã từng tham gia chinh chiến cùng với Thiên Sứ của Allah (có những lúc) chúng tôi không có gì để ăn ngoài lá cây Samur (một loại cây bụi mọc ở vùng sa mạc). Chúng tôi ăn lá cây đến nỗi chúng tôi “đi ngoài” giống với phân cừu, phân không dính lại với nhau mà rời rạc (do quá khô). (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy được phép nói về ân huệ của Allah cũng như được phép kể về sự khó khăn và gian truân nếu như không mang ý oán than.

- Hadith cho thấy lòng kiên nhẫn và chịu đựng của các vị Sahabah khi trải qua những lúc khắc nghiệt và khốn cùng.

- Hadith không mang ý rằng các vị Sahabah đi chính chiến không mang theo thức ăn hoặc không chuẩn bị lương thực cho thời gian chinh chiến mà ở đây muốn nói rằng lương thực đã cạn kiệt trong suốt thời gian chinh chiến.

Hadith 498: Ông Abu Huroiroh  thuật lại rằng Thiên Sứ của Allah nói:

“Lạy Allah, xin Ngài ban bổng lộc cho gia quyến Muhammad là lương thực.” (Albukhari, Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy rằng một người được phép cầu xin cho bản thân mình bổng lộc vừa đủ, và đó là nhu cầu của các vị Nabi, các vị Thiên Sứ; bởi lẽ họ được dựng lên không để hưởng thụ cuộc sống trần gian.

- Hadith không mang ý nghĩa rằng Thiên Sứ của Allah cầu xin cái nghèo bởi Người đã cầu xin Allah che chở khỏi cái nghèo mà ở đây Người cầu xin Allah sự vừa đủ. Dĩ nhiên, Hadith này không phủ nhận sự được phép giàu có nếu như sự giàu có trong con đường Halal. Trong số các vị Sahabah vẫn có không ít người rất giàu có nhưng họ là những người giàu có luôn biết tạ ơn Allah.

Hadith 499: Ông Abu Huroiroh  thuật lại: Thề bởi Allah, Đấng mà không có Thượng Đế đích thực nào Ngài rằng tôi đã từng ép cái bụng của mình xuống đất vì cơn đói và tôi cùng đã từng buộc cục đá vào bụng vì đói. Có một ngày nó, lúc tôi đang ngồi trên đường mà mọi người thường đi qua lại thì Thiên Sứ của Allah đi ngang qua. Người mỉm cười khi nhìn tôi và dường như Người biết tình trạng (đói meo) của tôi qua gương mặt và bộ dạng của tôi lúc đó. Rồi Người bảo: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Tôi xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah! Người nói: “Hãy theo Ta!”. Thế là tôi lẽo đẽo theo sau Người cho tới khi Người về đến nhà của Người. Người vào nhà, tôi xin phép Người vào nhà, Người cho phép và tôi đã vào. Vào trong nhà, Người nhìn thấy một nồi sữa thì hỏi sữa đấy có từ đâu, Người được cho biết rằng một người đã mang đến biếu Người. Người nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Ngươi hãy đi gọi nhóm người Suffah đến cho Ta, nhóm người Suffah là những vị khách của Islam, họ là những người vô gia cư, không người thân và không tài sản.” Và mỗi khi người phần quà biếu tặng thì Người thường gửi đi cho họ tất cả và không dùng. Thế là tôi đã nghĩ xấu trong long: phần sữa này dành cho nhóm người Suffah ư .. tình trạng của mình còn cần nó hơn họ .. mình đáng phải uống nó hơn họ. Rồi khi nhóm người Suffah đến, Người bảo tôi đưa nồi sữa cho họ. Lúc đó, tôi không còn hy vọng rằng sữa sẽ còn lại tới lượt mình .. lúc đó, tôi đã nghĩ phải chi đừng nghe theo Allah và nghe Thiên Sứ của Ngài. Nhưng rồi tôi cũng mang cái nồi sữa lần lượt đưa cho từng người uống, người này uống no xong đưa lại cho tôi thì tôi lại mang nó đưa cho người khác, cứ như vậy cho tới khi đến lượt của Thiên Sứ. Tôi mang cái nồi để lên tay của Người, Người nhìn tôi mỉm cười và nói: “Này Abu Hir!” Tôi nói: Xin nghe thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Chỉ còn lại Ta và ngươi”. Tôi nói: Người nói đúng thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Nào, ngươi hãy ngồi xuống và uống!” Thế là tôi vội ngồi xuống và uống, tôi uống và định đưa lại cho Người thì nói hãy uống thêm đi, tôi lại uống và khi định đưa cho Người thì Người nói hãy uống nữa đi, Người cứ bảo tôi uống thêm nữa cho tới khi tôi nói: không, thề bởi Allah, Đấng đã cử phái Người đến bằng sự thật, tôi không còn chỗ nào để chứa nữa thưa Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Vậy hãy đưa nó cho Ta”. Tôi đưa cho Người, Người nói Alhamdulillah, Bismillah rồi uống phần còn lại. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy cuộc sống đầy khó khăn và eo hẹp của các vị Sahabah.

- Hadith cho thấy sự rộng lượng và quảng đại của Thiên Sứ của Allah đối với những người nghèo.

- Hadith khẳng định phép màu của Allah trong việc Ngài làm cho lượng sữa trở nên nhiều thêm qua bàn tay của Thiên Sứ.

- Hadith khuyến khích ngồi khi uống và nói Bismillah cũng như Alhamdulillah khi ăn uống xong.

- Hadith kêu gọi người tín đồ phải hiếu khách và phải luôn thương yêu và quan tâm đến những người nghèo khó.

Hadith 500: Ông Muhammad bin Sireen thuật lại: Ông Abu Huroiroh nói: Quả thật, có lần tôi đã ngã quỵ xuống nền đất nằm giữa bục giảng thuyết của Thiên Sứ và nội phòng của bà ‘A-ishah như bất tỉnh, những người đi ngang lại bước qua đôi lúc giẫm lên cổ của tôi, họ nghĩ rằng tôi bị điên nhưng tôi không phải bị điên mà là do quá đói. (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy hoàn cảnh nghèo đói của Abu Huroiroh, một vị Sahabah đã để lại cho đời nhiều nguồn Hadith nhất từ nơi Thiên Sứ của Allah.

Hadith 501: Bà ‘A-ishah nói: Thiên Sứ của Allah (saw) qua đời nhưng chiếc áo giáp của Người vẫn còn là vật cầm cố ở nơi một người Do Thái với giá ba mươi Sa’ lúa mạch. (Albukhari, Muslim).

Người Do Thái đó tên thường gọi là Abu Ash-Shahm.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Thiên Sứ của Allah không những giản dị và đạm bạc mà đôi lúc còn gặp cảnh khó khăn và khốn cùng.

- Hadith cho thấy được phép cho mượn nợ với điều kiện thế chấp tài sản dưới hình thức không Riba.  

Đăng nhận xét

Please Select Embedded Mode To Show The Comment System.*

Mới hơn Cũ hơn
Hãy chia sẽ bài viết đến mọi người⭒♡⭒
HỖ TRỢ PHÁT TRIỂN TRANG WEB