Kinh Qur’an đến từ đâu?
“Kinh Qur’an đến từ
đâu?” là một câu hỏi đánh ngay vào tâm điểm khinói về một
Kinh Sách Thiêng Liêng của người Muslim: Qur’an và Muhammad. Tại sao chúng ta lại
chấp nhận lời kể của những người Muslim xung quanh câu chuyện này? Chẳng lẽ
chúng ta không có quyền đặt các câu hỏi về nó hay sao?
Các nhà sử học không bất đồng nhau rằng Qur’an được
mang đến dưới tiếng nói của một người đàn ông Ả Rập không biết đọc cũng như
không biết viết, được sinh ra ở Makkah (Mecca) trong thế kỷ thứ 6 tây lịch, tên
của ông là Muhammad bin Abdullah. Và lịch sử đã chứng nhận sự vô song của Nó,
điều này giống như chúng ta đọc Kinh Sách này thì chúng ta sẽ thấy rõ rằng Nó
không phải là việc làm của Muhammad mà đích thực Nó là lời phán cao quý được mặc
khải xuống từ nơi Thượng Đế, và Muhammad chỉ mang nhiệm vụ truyền đạt và giải
thích cho nhân loại hiểu một cách không thêm bớt.
Liệu có phải Muhammad, vị Thiên Sứ
của Islam đã tự sáng chế ra Kinh Qur’an hoặc đã đọc và biết được từ đâu đó rồi
trình bày lại với một phong cách riêng của Người rồi đem rao truyền cho dân
gian sau đó?
Quả thật, đó là câu hỏi chính đáng,
tập trung vào tâm điểm ngay lập tức nếu như ai đó chưa từng đọc và nghiên cứu về
Qur’an hoặc chưa từng biết về tiểu sử và cuộc đời của Muhammad.
Chúng ta biết các nghiên cứu lịch sử
đã chứng minh nhiều nhà văn cũng như các nhà trí thức thường cướp đi những ảnhhưởng
của người khác để gán về mình, chứ chẳng ai gán cái trí tuệ của mình cho người
khác cả?
Một câu hỏi được đặt ra rằng nếu Muhammad muốn gian lận để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình đối với nhân loại qua việc gán mình với Thượng Đế thì tại sao Người không tuyên bố rằng tất cả lời nói của Người đều đến từ Thượng Đế?!
Liệu có suy nghĩ chăng khi cho rằng
Người là người đã sáng tác và biên soạn ra một quyển sách lấy danh nghĩa của
Thượng Đế để nâng cao địa vị và danh dự của mình trong khi chúng ta tìm thấy
trong cuốn sách đó nhiều chỗ mà ngôi thứ nhất (người nói) chê trách Muhammad lập
tức, trực tiếp cho lời răn dạy đến Người và chỉnh đốn lại những sai sót của Người?
Quả thật, ai đã đọc Qur’an thì chắc
chắn sẽ biết rõ rằng Nó không loại trừ phạm vi quở trách và chỉ trích chung hay
riêng, Nó thực sự đã chỉ trích và khuyên nhủ Muhammad trong cách giải quyết các
vấn đề cuộc sống gia đình cũng như sửa chữa một số quyết định sai lầm trong
lãnh đạo, ngay cả trong đường lối kêu gọi mọi người.
Tiêu biểu cho điều đó, có một người đàn ông mù trong
số Bạn đạo của Muhammad đến gặp Người trong lúc Người đang chuyên tâm kêu gọi một
người thuộc cấp lãnh đạo của Quraish vào Islam, và Người rất mong muốn người
này vào Islam. Nhưng vì không biết rằng Muhammadđang bận với điều đó nên người
đàn ông mù đã cố gọi Người và nói: hãy dạy tôi những điều mà Allah dạy Người. Y
cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy nên Muhammad cảm thấy hơi khó chịu và cau mày vì sao người đàn ông mù
này lại không biết đợi đến khi Người xong việc. Muhammad đã quay mặt bỏ đi
không trả lời người đàn ông mù đó. Qur’an đã không cho qua sự việc này, Nó đã
chỉ trích và quở trách vị Thiên Sứ của Nó với lời chỉ trích thẳng thừng và
nghiêm khắc trong chương có tên đúng với hành vi đó của Người, đó là chương 80 – ‘Abasa (Y cau mày):
{Y
(Muhammad) cau mày và quay mặt sang phía khác.Do một người mù đã đến gặp Y.
(Này Muhammad), Ngươi biết điều gì chăng? Biết đâu người đàn ông (mù) đó sẽ được
tẩy sạch hoặc được nhắc nhở và điều nhắc nhở đó mang lại điều hữu ích cho y. Đối
với kẻ tự cho là mình giàu có và đầy đủ, Ngươi lại ân cần với hắn. Và Ngươi phải
chịu trách nhiệm gì nếu người mù đó không được tẩy sạch. Còn đối với ai hối hả
chạy đến Ngươi vì thực sự kính sợ (Allah), Ngươi lại lơ là và thờ ơ với y.
Không, đây thực sự là một lời cảnh tỉnh.}(Chương
80 – ’Abasa: 1–11).
Sau đó, Thiên Sứ Muhammad đã
nói với người đàn ông mù đó khi ông ta đến “Hân
hạnh tiếp đón người mà vì ông Thượng Đế đã quở trách Ta” và Người lấy cái áo choàng của mình trải cho ông ta.
Quả thật, Kinh
Qur’an đã khẳng định nhiều chỗ cho chúng ta từ nhiều câu chuyện hướng dẫn và
khiển trách vị Thiên Sứ của Nó, đôi khi những lời khiển trách được nóicông khai
một cách thẳng thừng như thế .. Liệu một ai đó thích vạch
trần những sai lầm của mình và để nó lưu truyền trong lịch sử theo cách thế này
nếu người đó muốn tôn vinh uy tín của bản thân chăng?!
Dưới đây là lịch sử chứng minh cho
chúng ta thấy nhiều chi tiết về cuộc sống củaMuhammad có những khoảnh khắc khó
khăn đến nỗi Người khao khát những lời Mặc Khải được ban xuống cho mình để chứng
minh sự trung thực và địa vị của Người hoặc để giải oan cho Người cũng như giải
oan cho gia đình của Người, nhưng lời Mặc Khải đã không đến.
Một trong những chi tiết nói trên
là người dân của Người, những người đã chống lại Người và gây khó khăn cho Người.
Họ đã nhờ sự trợ giúp của những học giả cũng như những nhà am hiểu Kinh Sách của
các cộng đồng trước đó để chống lại Người.
Những học giả và những nhà am hiểu
các Kinh Sách trước đó đã chỉ ra cho họ ba câu hỏi, nếu như Người trả lời được
ba câu hỏi này thì Người đích thực là Thiên Sứ còn không thì không phải. Họ đã
hỏi Người ba câu hỏi nhưng Người nói với họ: Tôi sẽ trả lời các người vào ngày
mai.
Tuy nhiên, sự Mặc Khải đã không ban
xuống cho Muhammad trong một số ngày. Điều đó làm cho kẻ thù của Người chế nhạo
Người mỗi khi họ đi ngang qua vì Người đã không có câu trả lời. Lúc đó,
Muhammad đã rất đau buồn và phiền não vô cùng, nhưng Qur’an vẫn không được mặc
khải xuống cho Người mãi đến mười lăm ngày sau đó. Và song song với lời mặc khải
trả lời cho ba câu hỏi đó thì Qur’an đã có lời nhắc nhở cho riêng Muhammad:
{Và
Ngươi (hỡi Thiên Sứ) chớ nói về bất cứ điều gì “Quả thật tôi sẽ làm điều đó vào
ngày mai” trừ phi (Ngươi kèm theo lời): “Insha-Allah – Nếu Allah muốn”.}(Chương
18 – Al-Kahf, câu 23, 24).
Và việc trì
hoàn câu trả lời cho Thiên Sứ Muhammad là một sự chỉ dạy và nhắc nhở từ Allah
dành cho Người.
Một trong những
điều đáng ngạc nhiên rằng câu chuyện về cuộc đời của Muhammad có thể được xem
là bằng chứng tiêu biểu nhất cho sự trung thực của Người.
Làm thế nào một người đàn ông mù chữ không biết đọc cũng không biết viết, sống giữa cộng đồng người mù chữ, cùng chia sẻ cuộc sống với họ, tham dự các buổi họp mặt cùng với họ một cách có đạo đức, bận rộn tìm kế sinh nhai cho bản thân và cho gia đình, từng chăn cừu thuê, từng buôn bán thuê, không từng có mối quan hệ nào với các học giả, và phần lớn cuộc đời của ông trong suốt bốn mươi năm đều như thế để rồi một lúc bổng nhiên ông nói chuyện với họ về những điều mà nó không thuộc về thời đại của họ, những điều mà họ chưa từng biết đến từ cha ông và tổ tiên của họ, ông đã nói cho họ biết về các câu chuyện của thời trước, về lịch sử hình thành vũ trụ và vạn vật, về các chi tiết cuộc đời của các vị Thiên Sứ thời trước, và về các chi tiết cụ thể về các giáo lý trong mọi lĩnh vực của cuộc sống?!
Quả thật, sự thật đó đã gây cú sốc
lớn cho những kẻ thù của Muhammad thuộc cộng đồng của Người, họ đã bối rối
trong việc mô tả những gì Người mang đến, họ không biết nên cáo buộc như thế
nào về Qur’an để cảnh báo mọi người tránh xa Nó?
Rất khó để khẳng định rằng Kinh
Qur’an là chế phẩm của Muhammad bởi vì điều đó là không hợp lý chút nào đối với
những ai đã đọc Qur’an và suy ngẫm. Muhammad không thể nào học từ người khác bởi
vìNgười sống cùng với họ và họ biết tường tận về cuộc đời của Người. Nhưng dù
thế nào họ cũng cần phải cáo buộc Người một điều gì đó để chống lại Người. Cho
nên, có lúc họ nói rằng Người đã sao chép từ những ai trước Người, có lúc họ bảo
rằng Người tự sáng tác, và có lúc họ nói có thể Người kể lại từ những gì Người
nhìn thấy trong các giấc mơ. Tuy nhiên, họ đã không thể chứng minh tất cả những
điều đó nên họ đành phải nói: Người là nhà mê hoặc, hay một nhà thơ hoặc có lẽ
là một tên điên!
Đây đích thực là cùng một nội dung
câu chuyện chỉ khác tên gọi mà thôi … chẳng phải Thiên Sứ Musa cũng đã từng bị
cáo buộc là một tên phù thủy? Thiên Sứ Ysa cũng bị cho là một kẻ điên?
Đó là một hình ảnh chung cho tất
các vị Thiên Sứ trước đây.
Tất cả họ đều bị kẻ thù vu khống và cáo buộc là những tên phù thủy, những người
mê hoặc hay những tên điên khùng. Và đó là tình trạng
chung của những kẻ dối trá khi chúng bị kẹt vào thế khó hoặc không thể lập luận
cho lý lẽ của chúng thì chúng sẽ lật ngược mọi góc độ và tìm cách cáo buộc và
vu khống với hy vọng tìm được một chỗ đứng, nhưng làm sao có chỗ cho những kẻ dối
trá như thế!
Tại sao chúng ta không coi Qur’an
đơn thuần chỉ là một kiệt tác xuất chúng?
Tất cả mọi người
đều đồng thuận rằng Thượng Đế đã đặt trong tâm trí con người những khả năng, sự
sáng tạo ra những gì khó tưởng, tuy nhiên, không phải là bình thường khi đặt
cho tâm trí một ranh giới trong suy xét và kết luận. Như
vậy, nếu như tâm trí đã chứng nhận sự tồn tại của ĐấngTạo Hóa Toàn Năng thì dĩ
nhiên công lý của Đấng Tạo Hóa này đòi hỏi sự tồn tại của một cuộc sống khác để
tất cả mỗi người phải chịu sự thưởng phạt theo các việc làm tốt hay xấu, tuy
nhiên, liệu tâm trí có thể nhận thức cụ thể và chi tiết về cuộc sống khác đó
không, vì nó không có một bằng chứng hay một dấu hiệu nào cả?
Một người nghiên cứu Qur’an sẽ giải
thích rõ cho chúng ta về các giới hạn của đức tin một cách chi tiết, y sẽ mô tả
cụ thể cho chúng ta biết như thế nào về sự bắt đầu và kết thúc của vũ trụ, y sẽ
mô tả về Thiên Đàng và sự hạnh phúc nơi đó, mô tả về Hỏa Ngục và những đày đọa
cực hình nơi đó, y sẽ mô tả về các cánh cửa của Thiên Đàng và Hỏa Ngục, số lượng
các vị Thiên Thần được giao nhiệm vụ trông coi và cai quản Hỏa Ngục, y sẽ khẳng
định lại các vấn đề thực tế của vũ trụ và con người. Vậy lý thuyết nào của tâm
trí đã xây dựng tất cả những thông tin chi tiết đó?
Chắc chắn những thông tin chi tiết
đó không đến từ sự thông minh và tài năng, mà chỉ có thể hoặc là thông tin dối,
không trung thực,
mang tính suy đoán hoặc là thông tin xác thực, chân lý được truyền dạy từ bề
trên.
Thật vậy, khoa học hiện đại đã
chứng minh một số sự kiện không có mâu thuẫn với bất cứ điều gì từ các thông
tin của Qur’an và đồng thời Nó cũng tương đồng với những gì được nói trong các
Kinh Sách trước về những thông tin ở cõi vô hình.
Có thể Qur’an được viết lại theo
phong cách riêng của Nó?
Chúng ta hãy dừng
lại một lúc để chiêm niệm liệu có một ít khả năng nào đó rằngQur’an là những
thông tin thu lượm được từ các Kinh Sách của các vị Thiên Sứ thời trước?
Khi chúng ta vượt thời gian trở về với
hoàn cảnh lịch sử của Muhammad thì chúng ta sẽ thấy rõ rằng Người là người mù
chữ không biết đọc cũng như không biết viết và hầu hết người dân trong cộng đồng
của Người là những người mù chữ, và tất cả họ đều không có can hệ gì đến những
kiến thức đó, và Muhammad chẳng có một người bạn nào thuộc dân Kinh Sách trước
đây cả, ngoại trừ một cơ hội gặp gỡ duy nhất trong một chuyến đi khi còn bé
cùng với những người thân thuộc của Người. Sự thực lịch sử đã chứng minh rằng
những học giả am hiểu về Kinh Sách trong thời điểm đó đều che giấu kiến thức và
muốn chiếm đoạt làm của riêng mục đích để giữ địa vị của họ, họ không bao giờ để
hé lộ kiến thức.
Ngoài tất cả những điều đó, sự thật
luôn nằm ở trước mặt của bất kỳ nhà nghiên cứu nào rằng Qur’an không đồng thuận
với tất cả những gì có trong các Thiên Kinh lúc đó, mà Nó đến để chỉnh sửa một
số thông tin sai lệch (đã bị thay đổi bởi một số học giả tôn giáo) và bổ sung
những chi tiết thiếu sót của một số câu chuyện đồng thời tiết lộ những kiến thức
bị che giấu, trình bày rõ các niềm tin lệch lạc hoặc những phẩm chất đạo đức của
các nhà học giả trong tôn giáocủa các vị Thiên Sứ, Qur’an có đầy đủ các hình ảnh
thí dụ về điều này. Như vậy, tất
cả những điều này làm sao có thể khẳng định rằng Muhammad là học trò của họ và
thu lượm các thông tin từ nơi họ?!
Sự thật lịch sử là cột mốc quan trọng.
Một nhà nghiên
cứu công bằng thì phải nên bỏ ra khoảng thời gian dài để suy ngẫm … Chẳng phải
vị Thiên Sứ của Islam Muhammad là một người đàn ông Ả Rập ư?
Chẳng phải lịch sử đã cho chúng ta
biết rằng cộng đồng ngươi dân Ả Rập của Người tại thời điểm đó không hề sở hữu
một loại hình nghệ thuật nào đáng tự hào ngoại trừ khả năng về văn chương? Điểm
vượt trội của họ chỉ là thơ ca và văn học, họ thường dùng loại hình nghệ thuật
này để tổ chức các diễn đàn, các hội họp của họ, họ có thể nâng cao hoặc hạ thấp
vinh dự và danh giá của một bộ tộc nào đó với thơ ca và văn học của họ.
Và các sách lịch sử đã cho chúng ta biết rằng không ai trong số họ sang tác một bài
thơ hoặc một bài văn xuôi nào đó mà không được bình luận bởi một hội đồng bình
luận để chỉ ra điểm thiếu sót nhằm bổ sung và hoàn thiện những thiếu sót đó. Và
đây là loại hình thi thố của họ để mỗi
bộ tộc của họ thể hiện trí thức, sức mạnh quý tộc và sự vượt trội của mình.
Vậy, làm thế
nào mà Muhammad lại dám thách thức họ đưa ra một quyển kinh giống như quyển
Kinh Qur’an hoặc thậm chí chỉ cần giống như một phần nhỏ của Qur’an nhưng rồi họ
phải im lặng và né tránh.
Chẳng lẽ Mohammad
không sợ với sự thách thức này vô tình cho họ cơ hội nâng cao tài năng đặc biệt
thực sự của họ về văn chương và thơ ca vốn đã có ở nơi họ cái mà họ dùng để trổ
tài và thi thố với nhau, há Người không sợ họ khẳng định những gì Người mang đến
là không chân lý sao?!
Sau đó, chúng
ta hãy giả định rằng Muhammad dám thách thức như thế bởi vì Người biết rõ khả
năng người dân của Người, nhưng sao Người lại có thể quả quyết khẳng định ngay
cả các thế hệ sau này cho tới ngày tận thế cũng không có bất kỳ ai có khả năng
mang đến một cuốn Kinh giống như Qur’an hoặc chỉ giống một phần của Qur’an, và
cho dù họ có hợp sức với nhau lại để thực hiện việc đó thì cũng không có khả năng.
Quả thật, đó hẳn
là một cuộc phiêu lưu của một người đàn ông với trái tim chứa đầy niềm tin vững
chắc về những gì mà y mang đến. Và sự việc thực sự đúng như thế rằng những người
Quraish cũng như các nhà văn chương lớn thời đó không thể sáng tác ra các ngôn
từ và lời lẽ nào giống như Kinh Qur’an, thậm chí chỉ cần giống với một phần của
Qur’an họ cũng không thể làm nổi. Và sự thật đó đã diễn ra trong quá khứ nhưng
vẫn tiếp diễn đến tận ngày nay. Cho dù ai đó có cố gắng như thế nào thì cũng
không làm ra được một quyển kinh nào giống như Qur’an, bất kể thời đại nào ...
Sau tất cả mọi
thứ, còn lại lời nói cuối cùng cho tất cả chúng ta rằng việc xác định Qur’an là
kết quả từ kinh nghiệm cá nhân trong việc đọc, nghiên cứu và suy ngẫm Nó, đồng
thời phải chọn lọc cẩn thận bản dịch thích hợp nếu như không phải là người Ả Rập.
Quả thật, những gì trong Qur’an là
bằng chứng lớn nhất và đáng tin nhất về sự thật cho sứ mạng Thiên Sứ của
Muhammad. Tâm trí
của chúng ta sẽ gặt hái được những kết quả sau khi chúng ta đọc và suy ngẫm nội
dung ý nghĩa của Qur’an.
{Lẽ
nào việc TA đã ban Kinh Sách (Qur’an) xuống cho Ngươi để Ngươi xướng đọc cho họ
không đủ cho họ hay sao? Quả thật, trong (Qur’an) là Hồng Ân và điều nhắc nhở
cho đám người có đức tin.}(Chương
29 – Al-Ankabut, câu 51).
Qur’an mời gọi
tất cảnhân loại đọc và nghiền ngẫm Nó, những ai không đọc và suy ngẫm về Qur’an
thì đó là những kẻ mà quả tim và trí tuệ của họ đã bị khóa chặt.
{Sao
chúng không chịu nghiền ngẫm Qur’an hay là quả tim của chúng đã bị khóa chặt mất
rồi?}(Chương
47 - Muhammad, câu 24).
Đây là bài viết
được trích từ quyển “Đây là Islam” của học giả
Fahd Salem Bahammam. Đây là quyển sách hữu ích dành cho những ai muốn
tìm hiểu Islam và kể cả những ai là tín đồ Muslim muốn củng cố kiến thức tôn
giáo của mình. Quyển sách này đã được chuyển ngữ sang tiếng Việt và hiện đang
được đăng làm nội dung chính của trang web tìm hiểu Islam “thisislam.net”.
Chúng ta có thể vào trang web này để đọc và tìm hiểu thêm về kiến thức Islam.
Cầu xin Allah hướng dẫn và soi sáng, bởi Ngài là Đấng hướng dẫn và soi sáng tốt nhất!